Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 861 - Q8 - Chương 007: Có Soái Không Tướng. (3)

Q8 - Chương 007: Có soái không tướng. (3) Q8 - Chương 007: Có soái không tướng. (3)

Đây không phải là công việc hay ho gì, người thông minh bằng cấp cao thì ngồi bàn giấy, trình độ kém không có đầu óc lăn lộn cơ sở, tạo độ vênh cao, kiếm nhân tài như thế hiếm lắm, mà có thì người ta không chịu làm loại việc này. Miêu Kỳ mắt liếc qua liếc lại, có vẻ có nhân tuyển, Vạn Thụy Thăng thì đoán ý đồ lãnh đạo, Thiệu Vạn Qua, Lý Kiệt đợi lệnh là làm chủ nhiệm Ngô làm văn phòng không liên quan, Sử Thanh Hoài nhìn Tiêu Mộng Kỳ, một hồ đồ, một trầm tư.

“ Dân chủ một lần đi, gửi nhân tuyển mọi người nghĩ tới cho tôi, không được giao lưu, sẽ ảnh hưởng tới tư duy đối phương, người nghĩ tới đầu tiền là người tốt nhất.” Hứa Bình Thu ra chỉ thị:

Mọi người lần lượt lấy di động ra gửi tin nhắn, Hứa Bình Thu thong thả xem từng cái một, khi toàn bộ tin nhắn tới đủ mới nói:” Cám ơn mọi người giúp tôi hạ quyết tâm, ý kiến của chúng ta chưa bao giờ thống nhất như thế, Mộng Kỳ theo tôi, chủ nhiệm Ngô tiễn mọi người.”

Tiêu Mộng Kỳ vâng một tiếng, đứng dậy theo Hứa Bình Thu, hai người ra ngoài một cái, bên trong nhốn nháo hỏi nhau tiến cử ai, Sử Thanh Hoài thu ánh mắt ghen tỵ nhìn theo Tiêu Mộng Kỳ lại, vì hắn nhận ra chuyện ngạc nhiên, mọi người tiến cử một cái tên gây tranh cãi.

Dư Tội.

“ Vì sao lại tiến cử cậu ta?” Trong xe vang lên giọng nói vui đùa của Hứa Bình Thu, ông ngồi ở ghế phụ lái, không nhìn ra sau, rất nhiều khuôn mặt không cần nhìn cũng đoán ra, cô bé kia nhất định đang xấu hổ và bối rối thiếu tự nhiên:

Quả đúng là vậy, trong đầu Tiêu Mộng Kỳ khi đó chỉ thoáng hình ảnh tên xấu xa lấy chứng cứ từ trong quần ra, một tân lang đáng thương ăn đòn ngay trên hôn lễ, một tên lưu manh thừa lúc ăn mừng hôn mình, hình ảnh đó như ác mộng xua không đi, cô lẩm bẩm: “ Trực giác thôi ạ.”

“ Chậc, vừa rồi tổ chi viện phạm sai lầm lớn, cậu ta làm tổ trưởng khó tránh được trách nhiệm.”

“ Chuyện phá án, đâu thể vụ nào cũng thành công ... Huống hồ tổ chi viện sở trường ở đào xới thông tin, nghiên cứu chứng cứ, vụ án giết người không phải sở trường của họ, trong các vụ án mạng thì kinh nghiệm vai trò quan trọng, cả tổ chưa trải qua, một mình anh ấy đâu thể càng đáng hết được ạ ...” Dù thế nào Tiêu Mộng Kỳ cũng rất có tình cảm với tổ chi viện, ra sức bảo vệ: “ Cục trưởng, tôi có thể hỏi một câu không?”

“ Cô muốn hỏi vì sao muốn giải tán họ chứ gì?” Hứa Bình Thu đoán được:

“ Vâng, không thể vì một hai lần sai lầm mà giải tán chứ ạ.”

“ Ha ha ha, sống biết lo xa thì chết trong an nhàn, tổ chi viện lúc chiêu binh mãi mã vì chẳng ai chịu tới nên bất đắc dĩ chọn những người có đống khuyết điểm, lại bất đắc chí. Khi đó cả cô và Thanh Hoài đều bừng bừng đấu chí, hùng tâm vạn trượng, muốn chứng minh bản thân ... Cho nên mới thành công hết nhiệm vụ này tới nhiệm vụ khác ...”

Tiêu Mộng Kỳ hoài niệm khi đó, mấy năm qua cô sống chẳng vừa ý.

“ Khi mà lý tưởng và hoài bão thành công cụ để mưu cầu lợi ích và thăng tiến thì nó đi xuống ... Lý tưởng và hào khí không còn, chỉ có so đo tính toán, giữ lại chỉ có một kết quả, biết là gì không?” Hứa Bình Thu nghiêm túc nói:” Đuôi to khó vẫy.”

Câu này hình như có hàm ý, làm Tiêu Mộng Kỳ hơi đỏ mặt, nỗ lực từng bỏ ra đều cố hết khả năng đổi thành báo đáp, cô làm trưởng ban đốc sát, Sử Thanh Hoài phó cục trưởng chống ma túy, Lý Mân, Tào Á Kiệt, Du Phong thậm chí vài thực tập sinh vào sau đó cũng mượn gió đông kiếm được nơi chốn tốt, có người chỉ vẻn vẹn làm khách qua đường vài tháng là do nơi khác nhét vào kiếm công.

Hứa Bình Thu chuyển chủ đề:” Mộng Kỳ, thời gian qua không được như ý à?”

“ Dạ, hai năm qua trực tiếp khai trừ 97 người, nhất là lần đội hình sự đường Khai Hóa đã khai trừ cả đội ...” Tiêu Mộng Kỳ không dấu, đó là làn ban đốc sát ra tay tàn nhẫn nhất, trong một đêm cả đội bị lột áo, có người làm cảnh sát mười mấy năm khóc tại chỗ:

Có điều chuyện này tựa hồ Lão Hứa không có cảm giác gì:” Tôi nhớ trong đội đó có nữ cảnh sát tên Trần Oánh, con vừa lên đại học, quỳ xuống cầu xin tôi, sợ mất việc, cuối cùng vẫn mất ... Ha ha ha, người đáng thương nhiều lắm, nếu mang sự đồng tình đi làm cản sát thì tôi thả hết nghi phạm rồi.”

Tiêu Mộng Kỳ sao không hiểu, chỉ là trước kia đối diện với nghi phạm, giờ cô đối diện với người mình.

Xe tiếp tục đi, đường phố quen thuộc hiện ra trước mắt, Tiêu Mộng Kỳ nghiêng đầu nhìn cảnh vật, lòng hỗn loạn, trước nay cô luôn biết mục tiêu mình hướng tới là gì, phải làm gì, muốn đạt được cái gì, nhưng hai năm qua luôn sống trong cảm giác lạc lối.

“ Có hứng thú muốn biết người khác tiến cử ai không?” Lão Hứa phá vỡ im lặng, đưa di động cho Tiêu Mộng Kỳ xem, 5 Dư Tội, 1 Giải Băng:

Tiêu Mộng Kỳ bật cười:” Cục trưởng Hứa, vị công thần này chú thưởng chưa đủ, đến Tào Á Kiệt cũng làm phân cục trưởng phân cục rồi, anh ấy vẫn ở ban huấn luyện danh phù kỳ thực.”

“ Cô lo cậu ta không nhận nhiệm vụ này?”

“ Không phải lo mà chắc chắn không nhận, chú rút tổ chi viện thì anh ấy thành tướng không quân.” Tiêu Mộng Kỳ không biết nói sao, Dư Tội quá đặc thù, ở trong thế chế chú trọng tư lịch, bằng cấp này, Dư Tội có cố chen vào hàng ngũ nào cũng không được, làm khoa trưởng đã là phá cách:

“ Nhầm rồi, công tác với cô là loại phương thức thể hiện giá trị bản thân, còn với cậu ấy đó là thú vui, cậu ấy hơn người khác ở chỗ dám làm, nên trải qua đủ vụ án ly kỳ cổ quái, hơn nữa thất bại bao lần thì cậu ấy đều dám thua.” Hứa Bình Thu cười khà khà:

“ Không giống, anh ấy là tên tiểu nhân so đo tính toán.”

“ Ha ha ha, đúng mà không đúng, thứ cậu ấy so đo không giống số đông ... Mộng Kỳ, cuộc sống của cô quá ảm đạm đấy, nên học cậu ấy, cô sống trong bất đắc dĩ, còn cậu ấy sống rất đặc sắc, dù thua cũng thua đặc sắc.”

Tiêu Mộng Kỳ mặt phát sốt, tựa hồ bị người ta nhìn thấy suy nghĩ thầm kín trong lòng, chỉ là cuộc sống của cô đúng là ám đạm, còn Dư Tội ở bên kia thành phố, không biết đặc sắc thế nào?

..................

Chi đội đặc cảnh, phòng khí tài, ở chính giữa màn hình phát một bức ảnh đặc biệt, là học sinh đại học ở nước ngoài, đang đấu xoay bút với bạn.

Cái trò mà ai qua thời đại học đều biết, bút chì, bút máy, bút bi cứ gì vào tay được đều thành đồ chơi, xoay tròn, đứng thẳng, tung bắt, thôi thì đủ trò, đó là thứ giết thời gian tốt nhất của học sinh. Không ngờ học sinh ngoại quốc chơi ra rất lắm trò, cái bút xoay giữa ngón tay như bánh xe gió, thi thoảng quay trên cả đầu ngón tay, phóng ra như ám khí, làm người xung quanh tán thưởng không thôi.

Đây là phân đội chống trộm cắp do đội đặc cảnh lập ra để đảm bảo an toàn cho ngày lễ, nhiệm vụ duy nhất là đả kích tội phạm mặt đường đang ngày càng hoành hành ở thời cao điểm.

Đội ngũ huấn luyện 10 nam 10 nữ, thời kỳ thích ứng chỉ có nửa tháng, có điều may mà mời được một HLV kinh nghiệm, hiệu quả tương đối cao.

Góc trái, luyện tập hai chống ba, bóng tennis bọc lõi sắt, ném ra ở khoảng cách gần, bất kể ném ra ở góc nào cũng phải nhận lấy ném lại. góc phải luyện tập bắt giữ ba chống hai, gậy bằng cổ tay, không ngừng ném về phía huấn luyện, phải phản ứng nhanh, bắt lấy ném lại.

Cho dù là đặc cảnh, đối diện với loại huấn luyện này cũng không khác gì bị lột một lớp da, song tốc độ phản ứng rõ ràng tiến bộ.

Song huấn luyện thế này thực sự có tác dụng sao? Đó là hoang mang của không ít học viên.

Bình Luận (0)
Comment