Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 862 - Q8 - Chương 008: Bản Tính Không Đổi.

Q8 - Chương 008: Bản tính không đổi. Q8 - Chương 008: Bản tính không đổi.

HLV cầm cái loa nhỏ đi qua đi lại quan sát đội ngũ luyện tập, rõ là không hài lòng, quát: “ Làm trộm luyện mười năm, bắt trộm luyện mười ngày, chỉ cần mắt đủ chuẩn, tay đủ nhanh, đảm bảo dễ như trở bàn tay ... Nhìn xem, học sinh ngoại quốc chơi siêu như thế, các cô cậu thua kém người ta à .. Tiếp tục.”

Cũng có người bất mãn, không phục, nhưng mà trình độ HLV thực sự quá cao, có chàng trai thử rồi, không cách n ào cướp được đồng xu trên tay HLV, cướp không được còn bị trộm mất đồ, thậm chí có người bị HLV cởi mất thắt lưng, quần tụt xuống giữa sân, thế là không ai dám khiêu chiến HLV nữa.

HLV làm người ta khó quên, họ Dư tên Tội, tên rất dễ nhớ.

Thời gian đã chỉ vào 16 giờ, HLV Dư hớp ngụm trà, búng đồng xu lên, y càng chơi càng điêu luyện, cốc trà đặt trên mu bàn tay, ngón tay vẫn điều khiển được đồng xu, còn nhàn nhã uống trà.

Ái dà, tuyệt kỹ này làm nhiều nữ đặc cảnh mắt biến thành ngôi sao, kỳ thực tuyệt kỹ càng cao càng chứng tỏ một điều, y rảnh quá mà thôi.

Chợt có tiếng chuông, đội viên luyện tập trong sân dừng cả lại, HLV Dư đặt cốc lên bàn, đứng dậy hô: “ Tập hợp.”

Tiếng bước chân rầm rập, tức thì hai hàng xếp trước mặt.

“ Hướng bên phải chỉnh hàng.”

“ Báo danh.”

Hai hàng lập tức chỉnh đốn, báo danh, tiếng hô vang lên không ngớt, Dư Tội không khỏi sinh ra cảm giác kiêu ngạo, từng là chim non bị người ta huấn luyện, giờ thành HLV rồi, sao không đắc ý.

“ Hàng sau, lùi năm bước ... Hàng trước, xoay phía sau.” Đội ngũ tạo thành con đường, đôi nam và đội nữ nhìn HLV đi ở giữa: “ Hôm nay dạy mọi người khóa thực tiễn cuối cùng, tiếp theo đây hai người một tổ, mục tiêu là ... Tôi. Quy tắc là, khi tôi cho tay vào bất kỳ túi ai, các cô cậu phải lập tức tóm được tay tôi, chú ý, ngón tay tôi kẹp cục phấn, mọi người phải coi như là dao, ngàn vạn lần đừng để tôi rạch chỗ hiểm.”

Nghe nói tới huấn luyện thực chiến, đám chim non hoa chân múa tay, hưng phấn không tôi, tổ đầu tiên đi ra hai chàng trai mặt mày hung hãn, chuẩn bị bắt trên trộm HLV. HLV Dư chắp tay sau lưng đi quanh đội nữ cảnh, một vòng, hai vòng, đội ngũ cười rộ lên, hai người kia mới nhận ra tay HLV có thêm một thứ, đó là đạo cụ huấn luyện mỗi người phải mang theo, ví tiền.

“ Về đội, mai luyện tập kiểu cũ.”

Dư Tội phất tay, hai người kia hậm hực lui về, lần này hai người khác mắt nhìn chằm chằm tay HLV, giữ khoảng cách 3 bước, được nửa vong hai người xông tới, người khóa vai, người bẻ tay, đám khác chỉ muốn nhìn HLV bêu xấu:” Ấn xuống ấn xuống.”

Án thật, khi HLV kêu dừng mới buông ra, đắc ý kính lễ:” Xin lỗi HLV.”

“ Xin lỗi cái rắm, nhìn mặt đi.”

Mọi người ồ lên, té ra cổ, mặt, cổ tay hai người bị vạch mấy vết phấn rồi, công cụ trong tay bọn ăn cắp cực sắc, nếu là thực chiến có nghĩa là họ trọng thương chứ không đùa.

“ Về đội, tay nhanh, nhưng đầu không đủ bình tĩnh, ngàn vạn lần đừng đấu với chúng, tóm được cổ tay là ra bẻ mạnh vào ... Ttộm không khách khí đâu, chúng thế nào cũng cho vài dao trút hận...” Dư Tội phủi bụi trên người hô: “ Tiếp theo.”

Đám nhóc này không tệ, nắm được yếu lĩnh là HLV Dư xui xẻo ngay, tuy thoát hai lần, nhưng bị bắt ba lần, lần cuối bị hai nữ cảnh bẻ tay, thúc gối, ngã cắm mặt xuống đất.

Dư Tội đâu tới méo mặt, nhưng cười:” Thế này mới đúng, đối xử với nam nhân phải thô bạo vào.”

Hai nữ đặc cảnh thè lưỡi, nếu không phải HLV đã bị bắt mấy lần thì họ không dễ dáng như vậy, về hàng còn cầm đầu vỗ tay.

“ .... Nghiêm, nghỉ.” Dư Tội cắt ngang tiếng vỗ tay không dứt, chỉnh lại cổ áo nói với hai mươi cặp mắt nhiệt huyết:” Nào ai nói cho tôi biết yếu lĩnh bắt trộm quan trọng nhất là gì?”

Nữ cảnh sát vừa bắt y hô ngay:” Nhanh tay nhanh mắt ạ.”

“ Sai, người tiếp theo.” Dư Tội chỉ nữ cảnh sát mắt to:

“ Ra tay ắt trúng ạ.”

“ Sai, cậu nói.” Dư Tội chỉ một nam cảnh sát:

“ Quan sát chuẩn mục tiêu.”

“ Vẫn sai.” Dư Tội đi một vòng, ai cũng bị y phủ nhận không chút khách khí:” Sai hết, sai hết, năm xưa khi tôi ở đội chống trộm cắp cũng như mọi người, mang một bầu nhiệt huyết đi bắt trộm, kết quả ngày đầu ra đường bị trộm cào mặt, lại còn là một nữ tặc.”

Đám chim non cười lớn.

“ Tôi nhắc ba chuyện chú ý phải làm được, thứ nhất, an toàn, đừng bao giờ đánh giá quá cao năng lực của mình, chuyện gì cũng có thể phát sinh, một tên trộm có thể biến thành cả nhóm trộm, biến thành kẻ giết người hung dữ, vì thế nhất định phải hành động theo nhóm, ngàn vạn lần đừng ra vẻ anh hùng, rõ chưa?”

“ Rõ!” Tất cả đồng thanh:

“ Thứ hai, vẫn là an toàn, đừng bao giờ đánh giá thấp một tên trộm, chó cùng rứt dậu, ra tay là dứt khoát phải không cho chúng cơ hội phản kháng nào hết.” Dư Tội làm động tác cứa tay qua cổ một nam cảnh sát:” Đừng để đồng đội sống trong hối hận day dứt cả đời.”

Tất cả im lặng gật đầu.

Thấy tất cả nghe vào rồi, Dư Tội nói tiếp:” Không nên tin vào giác ngộ của quần chúng, cả một cái xe đầy người không dám ra tay với một tên trộm, nhưng cả xe dám đứng ra chửi mắng cảnh sát, dân ý và dư luận rất dễ bị lợi dụng. Đừng để người ta chụp được hiện trường bắt giữ tung lên mạng, khi đó mặt tên trộm tím bầm một chút thôi, sẽ có cả đống người nhảy ra đòi nhân quyền cho bọn trộm, vì thế làm cảnh sát phải biết bảo vệ bản thân ... Tôi dẫn lời một cảnh sát sa đọa nói với tôi thế này, bi ai lớn nhất của một cảnh sát là muốn cứu cả thế giới, nhưng chuốc lấy một thân tội lỗi, tôi hi vọng không ai rơi vào cảnh này.”

Câu này có lẽ đám nhóc chưa hiểu hết được, nhưng ra thực chiến sẽ hiểu nhanh thôi.

Dư Tội vỗ tay:” Chúc mừng mọi người, đội chống trộm cắp khóa thứ tư tốt nghiệp rồi, tôi không có giấy chứng nhận trao cho mọi người, có điều mai lên đường phải mang thành tích về đấy.”

“ Vâng.” Hai mươi đội viên đồng loạt kính lễ:

Phía sau có tiêng vỗ tay, tổng đội trưởng Dương Vũ Bân và hai tùy tùng đi vào, khiến đám vỗ tay vang lên nhiệt liệt.

Đám đông vỗ tay vây quanh Dư Tội làm Thử Tiêu và Gấu Chó bám vào cửa sổ nhìn mà buồn bực:” Xem người ta kìa, sống trong hoa tươi và vỗ tay, còn chúng ta sống trong tiếng chửi bới.”

Cảnh tượng này lọt vào mắt Tiêu Mộng Kỳ vừa tới nơi, cô bất giác dừng bước, nhìn mấy nữ sinh xúm xít quanh Dư Tội, đúng thế, anh ấy dù trong hoàn cảnh nào vẫn sống hết sức đặc sắc, chẳng như mình.

Dư Tội cũng nhìn thấy Tiêu Mộng Kỳ chu môi gửi cái hôn gió, đám anh em bị ghẻ lạnh dựng ngón giữa lên ... Dư Tội được mấy cảnh sát trẻ đưa đi tắm rửa thay quần áo, còn muốn chụp ảnh chung, tổng đội trưởng và người chi đội cũng tới thẩm tra kết quả tập huấn vì thế không ai để ý tới hai vị khách không mời.

“ Sao Dư Nhi đi tới đâu cũng sống thư thái thế nhỉ?” Hùng Kiếm Phi nhìn Dư Tội và đám học viên chụp ảnh mà cảm khái, bầu không khí thân thiết tình cảm ấy chỗ họ bói đâu ra:

Lại còn nhiều nữ cảnh sát như thế nữa chứ, Thử Tiêu giọng chua lè: “ Đúng thế, ban ngày hay buổi tối đều có nữ đặc cảnh để cưỡi.”

“ Cậu đừng có dơ bẩn thế được không.” Hùng Kiếm Phi ngứa tai: “ Bảo sao các anh em nói, quý tiết tháo, xa Thử Tiêu, cậu dù sao cũng là lãnh đạo rồi cơ mà.”

Thử Tiêu mặt dày tuyên bố: “ Lãnh đạo vừa lên đài, đạo đức liền bại hoại, đó là quy luật tự nhiên, tôi sao chống lại được.”

.....

Hôm nay dừng ở đây.

Hôm nay là ngày đặc biệt đó, sinh nhật mình, mà không phải sinh nhật thường, còn là SN âm và SN dương trùng nhau nữa.

Hồi bé năm nào mình cũng được tổ chức sinh nhật, trong khi anh chị mình gì có, mình cứ tưởng là em út được cưng ghê lắm chứ. Sau mới biết, chẳng qua mình sinh đúng Trung Thu, đằng nào chả cúng bánh trái nên bố mẹ tiện tay tổ chức SN luôn thôi, chứ hỏi SN dương à? Bố mẹ mình chả ai nhớ đâu! Ha ha, lý do này đủ xin Ngọc Phiếu xoa dịu tổn thương tâm lý tuổi thơ chưa?

Bình Luận (0)
Comment