Phì, có người cười, Gấu Chó và Thử Tiêu vừa quay đầu, liền thấy nữ xử trưởng đốc sát vang danh xa gần, Hùng Kiếm Phi vội kính lễ: “ Chào xử trưởng Tiêu.”
Thử Tiêu chẳng nghiêm túc như thế, dù sao hai bên có quen biết, khom lưng chắp tay: “ Chào lãnh đạo, lãnh đạo ngày càng xinh đẹp.”
Mồm chào hòi, mắt thì tia ngực lãnh đạo, thật không sao chấp nhận được, Tiêu Mộng Kỳ tự động bỏ qua Thử Tiêu, nhìn Hùng Kiếm Phi: “ Anh là ... Trông quen mắt lắm.”
“ Hùng Kiếm Phi đội trưởng hình cảnh đường Khai Hóa.”
“ Ồ, tôi nhớ ra rồi, tôi gặp ngay ngày nhậm chức, công tác thế nào?” Tiêu Mộng Kỳ khách khí hỏi:
Không ngờ nghe câu này, Hùng Kiếm Phi như chết cha chết mẹ, Thử Tiêu cắn răng cười run người.
“ Ồ, tôi hiểu, hẳn là không tốt.” Tiêu Mộng Kỳ mỉm cười, toàn bộ nhân mã trong đội đều thay máu mới, chưa qua cọ xát, đội ngũ phối hợp chưa tốt, công tác nhiều gian nan cũng dễ hiểu: “ Không sao, đội ngũ mới càng có không gian tiến bộ.”
“ Không phải là cảnh sát kém, mà là tội phạm bây giờ quá giỏi.” Thử Tiêu đại khái kể ra kỷ lục tồi tệ của Gấu Chó, cùng mình nằm im cũng trúng đạn, than thở triết lý:” Thói đời ngày một đi xuống, vất vả bao năm mà kẻ xấu chỉ ngày một nhiều hơn chứ chẳng thấy ít đi.”
“ Đúng thế, đạo đức giờ suy đồi, chỉ cần là kiếm được tiền thì cái gì cũng dám làm, cảnh sát chúng ta có mệt chết cũng không quản hết.” Hùng Kiếm Phi đi một ngày thôi cũng rất nhiều cảm khái:
“ Không đúng, phải nói là uất ức mà chết, thậm chí bị nạn nhân ngu ngốc làm tức chết. Mọi người không tin à, sáng nay tới báo án đồn tôi ấy, chỉ chat chít qua Wechat mà lăn lên giường với nhau, đưa cả tiền cho người ta, vẫn không tin mình bị lừa.” Thử Tiêu có vẻ tức giận lắm, còn có cả đau lòng nữa:
“ Sao lòng chính nghĩa của cậu đột nhiên cao thế?” Hung Kiếm Phi bất ngờ:
“ Không phải chính nghĩa, mà sao chuyện tốt đó không xảy ra với tôi, em gái đó ngon lắm, tóc vàng nhé, dáng thì ...” Thử Tiêu đang tức tối cằn nhằn, chợt nhớ có lãnh đạo ở đây vội ngậm miệng, chớp mắt chuyển sang cười nịnh: “ Xử trưởng Tiêu, sao lại tới đây?”
“ Đặc cảnh là nhà mẹ đẻ của tôi, không thể về thăm được à, còn các anh?” Tiêu Mộng Kỳ chớp đôi mắt quyến rũ, tựa hồ chạm tới chân tướng làm cô mừng thầm:
“ Chúng tôi tìm Dư Tội ...”
Hùng Kiếm Phi thô bạo đẩy Thử Tiêu qua bên, bổ xung: “ Để chơi, tụ tập một phen.”
“ Vậy chúng ta mục đích giống nhau rồi .. Có chuyện cầu tới người ta đều có vẻ mặt như các anh, lo được lo mất, sợ đối phương từ chối.” Rõ ràng không muốn người ta biết mình kém cỏi nên nói dối, Tiêu Mộng Kỳ cười chúm chím với Hùng Kiếm Phi vẫn há mồm ngạc nhiên: “ Có phải ngại mở miệng không, hay thấy anh ấy là tướng không quân rồi, không giúp được gì nữa?”
Oa, nói trúng hết rồi, hai người không xấu hổ nữa, một trái một phải hỏi kế xử trưởng Tiêu.
Dư Tội ở trong tổng đội chạy ra thì ngạc nhiên lắm, nhìn Thử Tiêu lại nhìn Hùng Kiếm Phi, hai tên này mời đi ăn, trên đời có chuyện gì hoang đường hơn không? Đám anh em bọn họ có thể thay đổi cái gì chứ chuyện lừa ăn lừa uống không thay đổi gì hết.
Hùng Kiếm Phi lên tiếng:” Tụ tập một phen, biết tổ chi viện của cậu bị giải tán, anh em chúng tôi buồn thay cậu, chuyên môn tới thăm.”
Dư Tội nghi ngờ nhìn Tiêu Mộng Kỳ, do đơn vị công tác hai bên cách nhau rất xa, chẳng mấy khi gặp nhau, lần cuối không biết mấy tháng rồi.
Tiêu Mộng Kỳ mỉm cười:” Vốn tưởng anh sẽ buồn lắm, có điều gặp rồi mới biết anh sống rất tốt ... Vậy thôi đi, Thử Tiêu, nhìn anh ấy như thế, không cần ăn cơm an ủi rồi.”
“ Đúng thế, phí công quan tâm, Gấu Chó chúng ta đi thôi.” Thử Tiêu lắc mông bỏ đi luôn:
Ba người kia phối hợp rất ăn ý, nói đi là đi, Dư Tội dù biết có vấn đề nhưng mà đúng là lâu rồi anh em chưa gặp nhau, vội đuổi theo:” Đừng đừng, tới đây rồi thì tụ tập một phen, xem ai rảnh gọi hết, lâu lắm rồi anh em ta không gặp nhau.”
“ Đúng thế, lên xe của tôi đi.” Hùng Kiếm Phi khoác vai Dư Tội nói cười kéo đi.
Tiêu Mộng Kỳ và Thử Tiêu ở sau lưng nháy mắt cười trộm với nhau.
Nhưng tiếp đó vui không nổi, liên lạc một cái thì Đổng Thiều Quân đi học tập, Lý Nhị Đông đi phá án, cả Tôn Nghệ và Ngô Quang Vũ tham ăn cũng vướng việc không đi được, Bánh Đậu ở cục chống ma túy bận hơn bất kỳ ai, đi nửa tháng chưa về. Dư Tội gọi điện mà nhụt chí, may quá liên lạc được với Hán Gian, đi qua trung tâm tin tức gọi thêm được Lạc Gia Long, vậy là tụ hội không đến nổi vắng vẻ.
Nhưng cuối cùng vẫn buồn tẻ, Lạc Gia Long tay không rời điện thoại di động, Uông Thận Tu trở nên trầm mặc ít nói, nói xấu hay nói tốt thì hắn chỉ mỉm cười. Gấu Chó tuy vẫn thành thật, song không nhà, không xe, không bạn gái, vấn đề sinh hoạt nghiêm trọng hơn tình hình tội phạm làm hắn sống tách biệt anh em, tâm sự nặng nề.
Thử Tiêu thì ... Chậc, anh em còn tiếng nói chung nhớ hắn, đồng loạt chửi rủa, té ra tên này từ sau khi kết hôn ngày càng vô sỉ, đi ăn uống không trả tiền, còn vay mượn khắp nơi, không đòi thì hắn lờ đi. Cho nên anh em mới có câu, quý tiết tháo, xa Thử Tiêu, phòng trộm phòng cướp phòng Thử Tiêu ...
Tiêu Mộng Kỳ không nhịn được cười, Thử Tiêu bị bêu xấu trước mặt mỹ nữ thì bất mãn mắng: “ Nói cái gì thế, có phải anh em không?”
“ Vậy trả tôi 5000 đi, không trả tôi gọi điện cho vợ cậu.” Lạc Gia Long dọa, thằng này trơ lỳ lắm, chỉ sợ vợ thôi:
“ Tôi có nói không trả không? Sớm biết cậu hẹp hòi như vậy tôi chả thèm vay.” Thử Tiêu hùng hổ:
Á, cho vay tiền giờ bị mắng, Lạc Gia Long tức lắm, Dư Tội phải kéo cả hai ngồi xuống, Thử Tiêu chưa chịu thôi: “ Vay có vài đồng suốt ngày đeo lên mồm, còn nói xấu người ta, không sợ cắn phải lưỡi à?”
Gặp phải thằng bạn như vậy Lạc Gia Long chịu rồi, không khí không tốt làm Tiêu Mộng Kỳ có chút bối rối, Dư Tội ôm vai Thử Tiêu: “ Tiêu này, nghĩ thoáng chút, không phải anh em muốn nói xấu anh, mà là muốn nói tốt cũng chẳng có gì mà nói đấy, mọi người thấy có phải không?”
“ Đúng là không có.” Uông Thận Tu có chút thương hại, dù sao nam nhân cưới phải cô vợ lợi hại quản chặt như thế, sống không dễ, ở mặt này hắn thấy không ít:
“ Có đấy.” Không ngờ có tiếng nói lạc loài, Hùng Kiếm Phi bình luận: “ Cậu ta chả thay đổi gì, bây giờ vẫn giống như trước kia, làm tôi nhìn muốn đá vào mặt, tôi muốn chửi là chửi ... Nhưng mà các cậu thì, tôi đâu dám nói chuyện như trước nữa, xem kìa, chủ nhiệm Lạc cầm di động thân hơn bạn gái, Uông Thận Tu còn nghiêm hơn cục trưởng ... Xử trưởng Dư trốn kỹ hơn nghi phạm, gọi được một cú điện thoại còn khó, nói gì tới gặp mặt.”
Nói xong ngửa cổ uống cạn cốc rượu.
Đám anh em nhìn nhau, không khỏi sinh cảm xúc, vẫn khuôn mặt quen thuộc, vậy mà ai cũng xa lạ hơn nhiều, đúng là chỉ có Thử Tiêu vẫn như xưa.
“ Đúng thế!” Dư Tội uống ực một hơi đặt mạnh cốc rượu xuống, chỉ tay quát: “ Con mẹ nó Lạc Đà, có cất điện thoại đi không, hay để tôi ném ra đường, Hán Gian, cười lên xem nào, phong cách của anh đâu, trước mặt có đại mỹ nữ đấy, hay là thành thái giám rồi … Thử Tiêu, làm nóng không khí đi.”
Lạc Gia Long vội vàng cất điện thoại đi, Thử Tiêu thì hào hứng đổ xương trong bát đi, gõ leng keng, Tiêu Mộng Kỳ không hiểu ra sao thì Lạc Gia Long cũng gõ, Uông Thận Tu bất ngờ mỉm cười, sắn tay áo lên gia nhập, Hùng Kiếm Phi xua tay bảo dừng, cầm đũa lên bắt: “ Loạn rồi, loạn loạn rồi, làm lại, tôi trước, mọi người làm theo.”
.....