Thế là khắp phòng vang lên tiếng gõ bát leng keng hết sức vui tai, Hùng Kiếm Phi bắt nhịp, chỉ Dư Tội, Dư Tội dẫn đầu hát to.
“ Người anh em, người anh em của tôi, thân nhất chính là anh.
Tiền nhà, tiền xe, đè lão tử không đứng lên nổi.
Công vụ, nghĩa vụ, mệt lão tử không thở ra hơi.
Sống khổ bỏ mẹ, ai cũng ghét.”
Ái dà, lời mới, đám anh em kêu hay liên hồi, Tiêu Mộng Kỳ cũng vỗ tay, tổng kết sinh hoạt sau kết hôn này làm mọi người thấy thân thiết cởi mở hơn nhiều, Lạc tú tài xuất khẩu thành thơ tiếp luôn.
“ Người anh em, người anh em của tôi, thân nhất chính là anh.
Cái gì mà tận tận tụy tụy, cái gì mà trung thành chức vụ, đều chỉ là làm trò.
Cái gì mà lãnh đạo giao phó, cái gì mà cấp trên an bài, đều chỉ là đánh rắm.
Sống khổ vô cùng, chẳng ai ưa.”
Hát tới đó chỉ mặt Uông Thận Tu.
Uông Thận Tu gõ bát leng keng, rặn mãi mới ra:
“Người anh em, người anh em của tôi, thân nhất chính là anh.
Không nhà, không xe, bao năm chẳng có gì khác ...”
“ Cũ rồi, cũ rồi.” Hùng Kiếm Phi và Thử Tiêu nhao nhao đòi phạt rượu:
Lạc Gia Long giải thích với Tiêu Mộng Kỳ: “ Đó là tửu lệnh của anh em chúng tôi thời đi học.”
Mỗi người một kiểu, đều phát tiết buồn bực trong lòng, nhanh chóng tìm lại thân mật trước kia, Uông Thận Tu bị phát ba chén, tới Thử Tiêu bị phạt 5 chén, Hùng Kiếm Phi tự biết mình ngốc, không chơi nổi thứ này, tự giác nói: “ Tôi tự phạt.”
Nói rồi cầm cả chai lên tu ừng ực, Uông Thận Tu hết hồn: “ Được rồi, được rồi, uống ý tứ thôi là đủ, ai chả biết cậu sâu rượu, uống hết rồi thì anh em uống gì? Đừng có mà lợi dụng.”
Cả đám cười nghiêng ngả, trước kia không có tiền, đám anh em chỉ mong bị phạt uống, kiếm đủ cớ phạt mình ... Uống hết một vòng, Dư Tội đứng lên: “ Vậy là anh em chúng ta đều là đám cùng khổ chả thay đổi gì, hôm nay kiếm ra tên khổ cực cay đắng nhất để an ủi số đông ... Xử trưởng Tiêu cô nói đi, tùy tiện chọn một.”
Tiêu Mộng Kỳ ngơ ngác: “ Là sao?”
“ Là cô tùy ý chọn một người, cô chỉ ai, người đó thanh toán, thành người khổ nhất.” Lạc Gia Long xoa xoa tay chắc cả năm rồi mới chơi trò này:
Tiêu Mộng Kỳ cười khúc khích chỉ mặt Dư Tội, cứ nghĩ thế là y phải trả tiền, ai dè không phải thế, bát đũa lại leng keng:
“ Người anh em, người anh em của tôi, thân nhất chính là anh.
Ăn uống, cờ bạc, thanh toán đều là anh ...”
Cái đũa bắt đầu chỉ vào Dư Tội, mỗi câu chuyển sang một người, cuối cùng đồng loạt chỉ Thử Tiêu, Thử Tiêu khóc không ra nước mắt ngồi đó thẫn thờ tới hóa đá, Tiêu Mộng Kỳ cười không thở được, nhìn mà thương, rối rít nói: “ Thôi, lát nữa để tôi trả.”
“ Không được, đây là thiết luật của anh em chúng tôi, không được tùy tiện phá bỏ.” Uông Thận Tu kiên trì nguyên tắc:
“ Đúng thế, gọi thêm vài món ăn nữa, tôi phải gỡ cả vốn lẫn lại.” Lạc Gia Long hả hê lắm, hắn đợi ngày này bao năm rồi:
“ Cảnh cáo anh, không ngoan ngoãn trả tiền, tôi sẽ gọi điện cho Tế muội tử, thông báo đơn vị vừa phát thưởng.” Dư Tội độc ác đe dọa:
Mọi người cười nghiêng ngả, Thử Tiêu chỉ mặt y chửi, lần này Hùng Kiếm Phi cũng không bênh hắn:” Cậu lừa ăn lừa uống của anh em ít à, lần trước mời tôi ăn sau đó nói có nhiệm vụ khẩn cấp chạy mất, giờ trách ai?”
Không khí lên cao trào, quả nhiên rượu không đủ, gọi thêm ba chai nữa, ai nấy uống tới đỏ mặt tía tai, bắt đầu nói năng bậy bạ, Tiêu Mộng Kỳ nhân lúc rót rượu, nhắc: “ Đội trưởng Hùng, uống say không sao chứ, chẳng phải đồn anh có án sao?”
“ A, phải phải.” Hùng Kiếm Phi được Tiêu Mộng Kỳ nhắc liền vỗ trán, thiếu chút nữa quên mất chuyện này, tưởng hôm nay đi ăn nhậu thật rồi, nháy mắt với Thử Tiêu:
Thử Tiêu bị xẻo, lòng đang hậm hực nên không khách khí nữa:” Dư Nhi, có vài vụ án, cậu phải giúp tôi.”
“ Bắt nghi phạm về đồn, đánh cho một trận.” Dư Tội chưa hỏi đã nói:
“ Thủ đoạn này còn cần cậu dạy chắc?”
“ Tôi dạy thứ cao cấp hơn anh học nổi không?”
Ái dà, Tiêu ca bị đả kích hộc máu, Hùng Kiếm Phi nhảy vào: “ Đừng chỉ có nói mồm, đội tôi hai tháng 19 vụ lừa đảo, không phá được, chi đội trưởng ngày ngày chửi tôi, cậu nói đi, có giúp không?”
Không ngờ Dư Tội trả lời thế này: “ Giúp, mai anh em ta đi tìm Thiệu Vạn Qua chửi lại, vênh váo cái buổi, nhớ năm xưa anh em chúng ta còn là chim non đã phá đại án, hắn là cái thá gì? Tất cả cùng nhau chửi chết hắn.”
Tiêu Mộng Kỳ cười khổ, xem ra oán khí của Dư Tội không nhỏ, công cao mà chỉ có chức nhàn, có tiếng không có miếng mà, ai vui được.
Hùng Kiếm Phi xuống nước hết cỡ: “ Người anh em, chửi xong cũng có phá được án đâu, tôi bây giờ muốn quay về làm đội viên cũng không được, hết đường lui rồi.”
Chủ đề dần chuyển qua vụ án, Lạc Gia Long kể ra tình tiết vụ án cùng phân tích của hắn, Thử Tiêu thì chỉ chửi om xòm cái thằng ngủ với gái còn lừa tiền, theo hắn đó là loại cặn bã nhất trên đời.
“ Thái độ của anh sai rồi, loại người này chúng ta phải thỉnh giáo mới phải, lừa cả tiền lẫn sắc, đâu phải ai cũng làm được ... Tôi có xem qua vài vụ án, lạ thật, đại bộ phận xuất thân nghèo đói, tướng mạo thua cả anh em chúng ta ... Ấy thế nào muốn lừa em gái nào được em gái đó, hơn đứt chúng ta ... Lại nghĩ chúng ta kiếm tiền cả đời không bằng người ta lên giường một chuyến, có đau khổ không?” Dư Tội mặt đầy cay đắng:
“ Đúng thế, chúng ta mà sống tiêu sái như thế thì sướng biết mấy.” Thử Tiêu thể hiện quan điểm:
“ Tôi cũng hối hận, thời gian hạnh phúc nhất là làm đặc vụ, cứ tưởng quay về có thể làm cảnh sát đường hoàng ….” Uông Thận Tu cũng nói ra lời trong lòng:
Hình như lạc đề rồi, sao thành hội nghị kể khổ thế này, Tiêu Mộng Kỳ dở khóc dở cười, nhưng chả hiểu thế nào mà đám anh em từ hâm mộ thành oán phụ, Lạc Gia Long mặt đỏ gay đập bàn: “ Ức hiếp Gấu Chó của chúng ta thật thà, giỏi bắt nạt anh em ta xem, bị cấp trên chèn ép, giờ lại phải nhịn cả bọn tội phạm à?”
“ Chúng ta gọi hết anh em tới, ăn miếng trả miếng, lừa sạch của bọn chúng ...” Dư Tội mặt đỏ gay hưởng ứng ứng: “ Cạn.”
“ Cạn.” Cả đám nâng cao cốc cụng vào nhau, sĩ khí ngùn ngụt làm Tiêu Mộng Kỳ thấy không ổn:
Lời trên bàn rượu tin nổi không? Khó nói lắm, ai cũng say rồi, Uông Thận Tu cũng mất kiểm soát:” Tôi cũng tham gia, mấy thằng lừa đảo thôi mà, đến bọn buôn ma túy còn bắt rồi.”
Có câu anh em đồng lòng cắt được cả vàng, uống tới thất điên bát đảo, nhưng nhất trí đồng lòng, bữa ăn kết thúc, Thử Tiêu móc túi, móc mãi, lòng đau vô kể, có mỗi 500 đồng, mọi người thúc giục hắn đi trả tiền, Dư Tội thấy hắn đau khổ như thế, cười tủm tỉm: “ Tiêu à, hay tôi trả tiền cho anh?”
“ Hay quá, nói lời giữ lời nhé.” Thử Tiêu mừng quýnh:
“ Đương nhiên.” Dư Tội rút ví, đếm sáu tờ đưa phục vụ viên: “ Không cần trả lại.”
Phóng khoáng thế này làm đám anh em sững sờ, Thử Tiêu phản ứng nhanh nhất, sờ túi trên túi dưới: “ Thằng chó má, còn bảo trả hộ tôi, đó là tiền của tôi mà.”
“ Thì tôi nói trả hộ, chứ có nói là dùng tiền của tôi đâu, đi nào, không ai được về với vợ đâu nhé, tới đội của Gấu Chó, đóng cửa đánh bài.”
Dư Tội ném trả ví tiền, mượn hơi rượu dẫn quân rầm rộ bước đi, chỉ có Thử Tiêu là rầu rĩ, bị Lạc Gia Long ôm vai: “ Hôm nay thu tiền lãi thôi, gia hạn cho cậu hai tháng.”
“ Người anh em, có chút lòng thương người được không, ít nhất phải giảm một nửa chứ, toàn là người cùng khổ, ép nhau làm gì.”
“ Không được, cậu mua nhà sớm nhất, thế nên đỡ được không ít tiền, ai khổ cũng không tới lượt cậu.”
Còn có kẻ đưa chủ ý xấu, bảo Thử Tiêu ly hôn đi, ly hôn là lãi ngay, Thử Tiêu tức điên, lão tử tuyệt giao với các người, ghen tỵ tôi có vợ đẹp chứ gì, con bà nó tôi ly hôn cũng không tới lượt các người nhảy vào đâu, đừng mơ mộng hão huyền.
Cả đám nhốn nha nhốn nháo, Tiêu Mộng Kỳ cười suốt. Không biết bao lâu rồi mới lại cười vui vẻ như thế ...
…… …..