“ Ha ha ha ...”
Một tràng cười sang sảng truyền từ văn phòng cục trưởng truyền ra, chủ nhiệm Ngô xua tay ngăn cản mấy vị tới tìm lãnh đạo, phong cách mỗi lãnh đạo khác nhau, cục trưởng Hứa ghét nhất là đang bàn công việc bị tới xin chữ ký cắt ngang,
Hôm nay có vẻ tâm tình lãnh đạo không tệ, không biết có phải vì nói chuyện với nữ xử trưởng kia không, bình thường buổi sáng đại bộ phận thời gian là cục trưởng Hứa mắng người, hôm nay từ lúc xử trưởng Tiêu đi vào, lãnh đạo cười không dứt, khó tránh khỏi khiến hắn suy đoán linh tinh.
Trong văn phòng, Lão Hứa bị tin tức Tiêu Mộng Kỳ mang về làm cười không thôi.
“ Cái đám đó, ai thấy cũng đau đầu, mấy năm qua tôi tốn hết tâm tư chia rẽ bọn chúng mỗi người một phương, chính là sợ chúng tụ tập với nhau làm bậy đấy, bọn chúng mà làm việc lừa gạt bịp bợm thì người thường không bì kịp đâu, cô thấy chúng mà cởi cảnh phục ra thì sẽ thế nào?”
Tiêu Mộng Kỳ ngạc nhiên, xem ra lãnh đạo có ý đồ rồi, cách dùng người của Lão Hứa không ai học nổi: “ Cục trưởng, e là muốn đưa nằm vùng vào hang ổ của chúng cũng khó.”
“ Đây là khác biệt giữa phái học viên và phái giang hồ, tội phạm sở dĩ luôn đi trước cảnh sát không phải chỉ có thời gian, mà ở phương thức tư duy, nghĩ là làm, không bị ràng buộc nào cả, đợi chúng ta lần mò ra thủ pháp của chúng thì chúng đã thăng cấp rồi, nên chúng ta mãi mãi đi sau chúng.” Hứa Bình Thu mân mê cốc trà nhìn Tiêu Mộng Kỳ:
Lãnh đạo thích nhất hai loại người, một là chấp hành mệnh lệnh vô điều kiện, một là có thể lĩnh hội được ý đồ của lãnh đạo. Loại đầu thì nhiều, ví như Sử Thanh Hoài, song khó dùng vào việc lớn, loại thứ hai thì dùng được nhưng khó tìm.
“ Tôi hiểu rồi, chúng ta cần cố hết khả năng rút ngắn chênh lệch này, nâng cao phản ứng, dự phòng, giảm thiểu tỉ lệ phán sinh vụ án tương tự.” Tiêu Mộng Kỳ ưỡn ngực nói, cô rất thích ánh mắt tán thưởng của lãnh đạo, vì năng lực của cô chứ không phải vì cô là mỹ nữ:
“ Đúng thế, mấy năm qua kinh tế phát triển quá nhanh, cơ chế không theo kịp, chúng ta lạc hậu rồi.” Hứa Bình Thu cảm thán, ông cũng thấy bản thân lạc hậu rồi:
“ Nhưng mà bọn họ quá phóng túng, rất có khả năng mất kiểm soát.” Tiêu Mộng Kỳ quá hiểu Dư Tội và Thử Tiêu, ai chứ hai người này cô hết cách:
“ Cho nên mới để cô tiếp xúc với chúng.” Hứa Bình Thu nói ra mục đích tối thượng:
“ Tôi ạ?” Tiêu Mộng Kỳ giật mình:
“ Đúng thế, Mộng Kỳ, tôi ngồi ở ghế này không được mấy năm nữa, tới lúc đó ai có thể kiểm soát được Dư Tội, cậu ta quá tài hoa, không dùng thì quá lãng phí, song cũng quá to gan, dùng thì lại sợ thành họa, cho nên tôi phải dùng đủ mọi cách vừa dùng vừa hạn chế cậu ta ... Vạn Thụy Thăng, Sử Thanh Hoài, Thiệu Vạn Qua, tất cả những người đó gộp lại cũng không phải đối thủ của cậu ta.” Hứa Bình Thu đan tay vào nhau hứng thú nhìn Tiêu Mộng Kỳ: “ Nói thẳng nhé, có hứng thú tới phân cục Cổ Lâu gánh trọng trách không? Phân cục trưởng Như Bằng vài tháng nữa là nghỉ hưu rồi.”
Tiêu Mộng Kỳ kỳ hít sâu một hơi, nếu cô không hiểu lầm, cũng ngờ mình được cục trưởng Hứa lựa chọn để kế thừa, quá bất ngờ, cô chỉ thấy cổ hơi cứng, miệng không mở ra được, xuống phân cục làm thật chức, làm quản lý nhân viên là mộng tưởng của cô.
Không đúng, bình tĩnh lại nào, cô nghĩ tới một loại khả năng nữa, phân cục Cổ Lâu có một nơi rất nổi tiếng, đó là phòng nhàn.
Một nơi đặc thù, rất nhiều giá trị vụ án quá nhỏ, từ đồn công an, đội hình sự, đẩy về phân cục tập trung xử lý, nói xử lý cho dễ nghe, cứ phương thức là chất đống lên, nên văn phong đó gọi là văn phòng hiệp trợ điều tra vụ án tồn đọng, gọi tắt là phòng hiệp trợ, người trong nghề gọi mỉa mai là "phòng nhàn", là chỗ chuẩn bị dưỡng lão.
Chả lẽ vì lời đồn thổi mà cục trưởng muốn đầy mình vào lãnh cung chứng tỏ thanh bạch? Hay mình làm sai điều gì?
“ Đang suy đoán xem tôi làm thế là có dụng ý gì hả, đoán mình làm sai gì sao?” Hứa Bình Thu bật cười, sau đó rất nghiêm túc nói: “ Tôi trịnh trọng nói cho cô biết, không có dụng ý gì cả, nếu có chỉ là muốn nhanh chóng giải quyết một phần vụ án đau đầu này ... Tôi thấy cô làm được, bỏ công suy đoán tâm tư lãnh đạo dùng đoán tâm tư tội phạm, sẽ có thu hoạch đấy.”
“ Liệu tôi làm được không?”
“ Người biết phá án không ít, nhưng thiếu người có đầu óc lãnh đạo biết lựa chọn phương thức chính xác, chỉ đạo công tác sau khi hoàn thành vụ án, không ai thích hợp hơn cô.”
Loại nhãn quang này ngàn vạn lần đừng mắc lừa, tất cả đều có ánh mắt tha thiết như người tình đó, lửa anh đâm đầu về phía trước, nói đơn giản là: Cổ vũ.
Tiêu Mộng Kỳ cũng học khôn rồi, biết lúc nào lãnh đạo tán thưởng, lúc nào là lừa mình, né tránh ánh mắt của Hứa Bình Thu, khéo léo trả lời:” Tôi cần phải suy nghĩ chu đáo, chỉ sợ năng lực không đủ phụ lòng lãnh đạo.”
“ Cho cô một buổi sáng, trước buổi trưa cho tôi câu trả lời, nếu chỉ lo ngại tới đường thăng tiến thì không cần đâu, vì cho dù chỉ vì nghĩ tới cân bằng giới tính trong ban lãnh đạo thì tương lai danh sách tiến tử cán bộ cấp cục xử cũng không thể thiếu tên của cô.” Hứa Bình Thu nói rất bình đạm, ở vị trí của ông đây chỉ là chuyện nhỏ: “ Kiến nghị của tôi là, lật lại lý lịch làm cảnh sát của mình, cô thấy được mấy việc làm cô thấy vinh dự? Bây giờ lên tới vị trí cấp xử rồi, vậy mà sống như cảnh vụ viên bình thường, bước đi phải nhón chân, sợ người ta chú ý, nói ra nói vào, vậy thì dù chức vị cao hơn nữa cũng có ý nghĩa gì không? “
Tiêu Mộng Kỳ im lặng, nghĩ tới thời gian đội ngũ truy bắt băng cướp liên tỉnh, nghĩ tới lúc đứng trên diễn đàn hình sự tỉnh được đồng nghiệp nam phải nể phục, thời đó ý chí hừng hực, thực sự là cảm giác làm người ta ưỡn ngực tự hào, còn bây giờ cẩn thận từng ly từng tí sợ lời ra tiếng vào.
“ Cô đang lo lắng điều gì?”
“ Không ạ.” Tiêu Mộng Kỳ chớp mắt hạ quyết tâm: “ Tôi đang chuẩn bị tiếp nhận.”
“ Ha ha ha.” Hứa Bình Thu chỉ Tiêu Mộng Kỳ cười dài, cô bé này có ánh mắt sắc xảo, có tầm nhìn, chỉ là quá để ý chuyện thăng tiến mà che lấp hết điểm sáng: “ Vẫn còn may, vài năm nữa e là mài mòn hết cá tính rồi. Đi đi, văn kiện sẽ gửi xuống sau, cô sẽ đeo chức chính ủy phân cục, nhân viên do cô chọn, bất kể là đội nào đồn nào có thể trực tiếp mượn đi, dùng tốt giữ lại, dùng không được thì đuổi về, hơn vạn cảnh sát thành phố tùy cô chọn.”
“ Vâng, tôi có thể đưa yêu cầu không ạ?” Tiêu Mộng Kỳ đứng lên kính lễ, ánh mắt lấp thánh thần thái:
“ Được, trừ vấn đề kinh phi ra thì có thể thỏa mãn hết.” Hứa Bình Thu chặn trước:
Tiêu Mộng Kỳ á khẩu một lúc: “ Thế thì không còn vấn đề gì nữa.”
“ Vấn đề này cô không nên tìm tôi, tất cả đồn trưởng, đội trưởng, phân cục trưởng đều có thủ đoạn riêng của mình, trong đội của cô sẽ có cao thủ ở vấn đề này, đây không phải là vấn đề ... Đi đi, chức vụ không phải điều duy nhất chứng minh bản thân, đừng lạc đường.”
“ Vâng.” Tiêu Mộng Kỳ trịnh trọng kính lễ, xoay người rời đi:
Tiếp theo đó là người văn phòng tổng hợp, ban trang bị, công đoàn liên miên kéo tới, mỗi người cầm danh sách chi tiêu dài, nào là du lịch, nào là bảo dưỡng thiết bị, nào là thiếu xe cộ ... Làm Hứa Bình Thu nhíu mày, trong lòng sinh ra loại phản cảm, rất nhiều chỗ cần tiền thì giệt gấu vá vai, chỗ không cần lắm lại tiêu pha như nước.
Có điều biết làm sao, loại chuyện này khó giải quyết hơn vụ án, thế là ông phải bất đắc dĩ cầm bút ký tên liên tục, lòng ghen tỵ với Tiêu Mộng Kỳ, nếu được, ông sẵn sàng đổi chỗ cho cô bé đó ...