3 giờ chiều, Hùng Kiếm Phi đúng giờ lái xe vào sân phân cục Cổ Lâu, đây là kiến trúc mấy chục năm trước, chia làm 2 phần, vì nằm sát với di tích cũ, cho nên phân cục từ khi chiếm dụng tòa nhà của nguyên uy bản cách mạng thì chưa từng tu sửa, nếu không phải xe cảnh sát ra vào liên tục thì người ngoài chắc cho đây là khu di tích rồi.
Đi qua đồng nghiệp bước chân vội vã, mãi mới kiếm được một người có vẻ rảnh rỗi chút hỏi chỗ, người đó chỉ hậu viện rồi dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn họ. Hùng Kiếm Phi và Thử Tiêu không để ý, hôm qua uống tợn quá, chơi điên quá, gần trưa mới bò dậy.
Thử Tiêu đang than vãn muộn giờ làm thì được thông báo của ban đốc sát bảo hắn tới báo danh, làm hắn giật mình, cứ tưởng mình vướng vào chuyện gì, may mà nhớ ra Tiêu Mộng Kỳ, chỉ là không ngờ báo danh ở đây. Hai người còn đang ù ù cạc cạc thì có người gọi, không ngờ là Lạc Gia Long và Uông Thật Tu.
Lạc Gia Long sốt ruột hỏi: “ Chuyện gì thế, sao ban đốc sát lại thông báo tôi tới báo danh, giờ cả trung tâm tin tức đều bàn tán tôi phạm sai lầm.”
“ Chắc là chuyện hôm qua, hai người đồng ý giúp Gấu Chó xử lý mấy vụ án lửa đảo mà.” Thử Tiêu cười gian:
“ Ê ê, lời trên bàn rượu mà cũng tính à?” Lạc Gia Long phản đối:
“ Gì? Vậy lời của cậu chỉ ngang với phun rắm thôi chứ gì?” Hùng Kiếm Phi tóm ngay cổ Lạc Gia Long:
Uông Thận Tu vội can bọn họ: “ Được rồi, được rồi, lần nào chúng chưa ngoại loạn đã nội chiến, đi nào, còn chưa biết là chuyện gì mà, sao không thấy Dư Tội.”
“ Chắc là tới lâu rồi, khẳng định là thằng đó kéo chúng ta xuống nước.” Lạc Gia Long tức giận không thôi:
Thử Tiêu và Hùng Kiếm Phi ra sức phụ họa, đúng đúng nhất định là thằng Dư Tiện đó, còn ai vào đây được chứ?
Nam nhân có hai loại lời không thể tin, một là lúc tán tỉnh nữ nhân, hai là trên bàn rượu, nhìn tình thế này rõ ràng là không coi tình anh em trên bàn rượu ra cái gì.
Đi tới tầng 2 của viện tử nhỏ ở hậu viện, có viên cảnh sát cấp bậc "ông chú" đợi sắn, dẫn họ vào văn phòng có biển hiệp trợ điều tra, đóng cửa lại.
Cách đó một gian phòng, Tiêu Mộng Kỳ hạ rèm cửa sổ xuống, quay đầu nhìn Dư Tội vẫn bộ dạng đó, ngồi dựa vào lưng ghế sô pha chơi đồng xu, như mọi việc đều không liên quan tới mình.
Ít nhất khi cô đem tình huống nói ra, Dư Tội không từ chối mà chỉ lười nhác đồng ý, dù sao chưa hết lo, cái tên này thói quen kháng lệnh rồi, nếu là chuyện y không muốn làm, có ngàn cách để bãi công.
“ Cám ơn anh tham gia, có anh làm tôi thấy đã thành công được một nửa.” Tiêu Mộng Kỳ biểu dương một câu:
“ A, không ngờ địa vị của tôi trong lòng cô lại cao như thế.” Dư Tội lếc một cái, mỉm cười:
“ Điều anh chưa phát hiện còn nhiều lắm, anh phải mày mò khám phá nhiều.” Tiêu Mộng Kỳ dựa vào bên bàn, cũng dùng giọng điệu trêu đùa của Dư Tội:” Vì sao anh lại gia nhập, nguyên nhân cá nhân hay vì tố dưỡng nghề nghiệp?”
Giọng nói rất ngọt, cùng với ánh mắt kỳ vọng, ở bất kỳ chuyện gì, mỹ nữ luôn có ưu thế trời sinh, Tiêu Mộng Kỳ không chỉ một lần dùng ưu thế này với Dư Tội, giữa hai người từng có sự ám muội nho nhỏ, nên Dư Tội tham gia vào chuyện này, cô không khỏi liên tưởng tới thành phần đó.
Tinh, Dư Tội búng đồng xu lên: “ Đừng đánh giá quá cao sức hút của cô, chẳng qua là tôi buồn chán quá thôi, bắt lừa đảo thế nào cũng hơn bắt kẻ giết người, khỏi ngày ngày nhìn hiện trưởng hết muốn ăn cơm.”
Nói rồi bắt lấy đồng xu rơi xuống.
Lời giải thích này làm Tiêu Mộng Kỳ không biết có nên hài lòng hay không, làm điệu bộ tức cười: “ Vậy thì tốt, tôi còn sợ anh mang ý đồ gì tới đây chứ ... Tiếp theo tôi muốn giữ mấy người các anh để làm thành viên cơ bản.”
“ Đó là chuyện của cô rồi, nhưng tôi nhắc một câu, chỉ dựa vào mệnh lệnh thì không chỉ huy được họ đâu.”
“ Chuyện đó cũng do tôi làm, còn công tác cụ thể do anh mở đầu, thế nào? Đã biết bắt đầu ở đâu chưa?”
“ Đơn giản, hứng thú và tò mò thôi, còn có gì được nữa.” Dư Tội đứng dậy làm động tác mời:
Tiêu Mộng Kỳ lườm Dư Tội một cái, đáp trả: “ Vậy phải xem anh thôi.”
“ Được, cô là xử ...” Dư Tội nói tới đó dừng lại một chút mới tiếp tục: “ Xử trưởng mà.”
Hai người họ đấu khẩu cả trưa rồi, đã thương lượng nhân viên do Tiêu Mộng Kỳ phụ trách, công tác do Dư Tội dẫn đầu. Kỳ thực chính Dư Tội cũng thấy mấy người này khó lãnh đạo, dù sao đều là cấp lãnh đạo rồi, cái việc không lương không thưởng này, dủ nhận cũng tiêu cực bãi công.
Còn gì nữa, thời đại nào rồi, nếu chỉ nói tới hiến dâng thì lấy đâu ra sức lực.
Đi vài bước tới văn phòng hiệp trợ, tiếng cãi vã bên trong tự động dừng lại, sau đó mấy tên vừa uống say tỉnh lại đồng loạt nhìn vào Tiêu Mộng Kỳ cảnh phục vừa người, tóc búi lên, vóc dáng yểu điệu, xinh đẹp quyến rũ, làm Dư Tội ở bên biến thành xấu xí không chịu nổi.
“ Chúng ta đều quen nhau rồi, không cần tự giới thiệu nữa, xin lỗi vì dùng danh nghĩa đốc sát mời mọi người tới báo danh. Tiếp theo tôi xin thông báo một ý hướng, chú ý, là ý hướng, không phải là mệnh lệnh, không hề cưỡng ép mọi người.” Tiêu Mộng Kỳ mở màn, nụ cười tươi tắn, giọng nói êm ái:
Mấy người Lạc Gia Long còn đỡ, Thử Tiêu tít cả mắt:” Không sao chủ nhiệm Tiêu, cô có ưỡng ép, tôi cũng không có ý kiến gì.”
Ái dà, mấy anh em tức thì tránh xa hắn ra một chút, nhưng bất ngờ là Tiêu Mộng Kỳ không hề tức giận, tùy ý nói:” Cám ơn đồng chí Nghiêm Đức Tiêu ủng hộ công tác ... Có điều một mình anh không được, ý hướng sơ bộ là cục thành phố tiến hành kiểm tra loại vụ án tần suất xảy ra cao, tỉ lệ phá án thấp, giá trị vụ án nhỏ, mục tiêu chúng ta là chọn ra một số vụ án có tính đại biểu để phá, sau đó tổng kết kinh nghiệm thực tiễn chỉ đạo cho đơn vị cơ sở ... Đây là hạng mục hoàn toàn mới, mới tới mức tôi không biết phải tổ chức một đội ngũ như thế nào, không biết phải bắt đầu từ đâu, các vị không biết có hứng thú cùng tôi công phá khó khăn này không?”
Ngay cả Thử Tiêu cũng nhíu mày, vốn muốn kéo người ta giúp giải quyết vụ án trong đồn, ai ngờ bị người ta kéo vào vấn đề của cục, Hùng Kiếm Phi khỏi nói, hắn phá được vụ án nào đâu mà phát biểu, Lạc Gia Long và Uông Thận Tu đều thận trong không phát biểu gì. Dư Tội khoanh tay dựa cửa ngắm nhìn lãnh đạo xinh đẹp đợi xem trò vui.
Tiêu Mộng Kỳ hai tay khoanh trước ngực, đi tới trước mặt Lạc Gia Long không nói gì, làm hắn lúng túng giải thích: “ Xử trưởng Tiêu, loại vụ án này rõ ràng vất vả chả được gì, nhận cũng được, nhưng phải đủ kinh phí, xe, nhân viên ít ra phải có một đội, vả lại ...”
“ Tạm thời không có gì hết, các anh chưa nghe rõ ý tôi rồi, đây là ý hướng, không phải là mệnh lệnh, không có chỉ tiêu hoàn thành rõ ràng, chẳng lẽ anh muốn về nơi tăng ca còn nhiều hơn giờ làm chính.”
Ố, Lạc Gia Long sáng mắt nhìn Tiêu Mộng Kỳ.
“ Tôi có thể dùng danh nghĩa mượn người để điều anh tới đây, khả năng sẽ nhàn rỗi khá lâu đấy.” Tiêu Mộng Kỳ nháy mắt tinh nghịch, cười tủm tỉm: “ Đồng ý không?”
“ Vâng, tôi xin gia nhập.” Lạc Gia Long ưỡn ngực lên, xem ra không rút được tí kinh nghiệm nào, hắn bị tới nơi tăng ca liên miên cũng là bị mỹ nữ lãnh đạo khác dụ dỗ:
Tiếp theo, Tiêu Mộng Kỳ hỏi: “ Cảnh sát Uông, giới thiệu công việc hiện giờ của anh đi.”
“ Không có công tác gì cụ thể, tôi quản lý vài số hiệu chưa từng gặp mặt, gửi lương trợ cấp theo tháng cho họ ...” Uông Thận Tu hiện giờ tiếp nhận công tác của Nhâm Hồng Thành, chỉ có thể giải thích như thế, còn lại là bí mật:
“ Tôi quen chủ nhiệm Nhâm, mượn anh không thành vấn đề, anh không từ chối cơ hội làm cộng sự với mỹ nữ cấp trên chứ, tiện thể, anh rất làm nữ nhân động lòng đấy.”
Không ngờ xử trưởng Tiêu tán tỉnh lộ liễu thế, Uông Thận Tu không kính lễ, đưa tay ra khẽ bắt tay Tiêu Mộng Kỳ, rất phong độ hơi không người: “ Rất vinh dự cộng tác với cô.”