Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 868 - Q8 - Chương 014: Ý Tưởng Của Mỗi Người. (1)

Q8 - Chương 014: Ý tưởng của mỗi người. (1) Q8 - Chương 014: Ý tưởng của mỗi người. (1)

Cách Đại Nguyên 41 km, rời đường cao tốc đi chừng 10 phút, có thể thấy kiến trúc được núi non bao quanh, đó là trại giam Tấn Trung.

Đúng 8 giờ trại giam đón hai vị khách không mời, một béo một gầy, mặc thường phục, dù có giấy tờ cũng làm giám đốc trại giam nghi ngờ mãi, hai người này nhìn thế cũng giống thành phần từng được trại giam chiếu cố.

Một tên Dư Tội, một Nghiêm Đức Tiêu.

Xác nhận thân phận, số hiệu cảnh sát, đi qua bốn lượt thủ tục nhũng nhiễu mới vào được khu giam giữ, vị giám đốc tuổi ngũ tuần chắc vì bệnh nghề nghiệp, nhìn ai cũng như có thâm thù đại hận, chỉ muốn tống người ta vào tù. Dư Tội và Thử Tiêu theo sau lưng ông già, kéo giãn khoảng cách.

“ Chú Tần, tình hình cải tạo của nghi phạm thế nào?” Thử Tiêu giả ngốc tiếp cận, thông thường cái vẻ mặt ngơ ngác của hắn rất được nam nữ trung lão niên yêu thích, vì thế khiến họ thấy bọn trẻ giờ kém mình năm xưa quá xa, rất có cảm giác thành tựu:

“ Cũng được, bốn lần giảm án, mười tháng nữa thôi là mãn hạn.” Giám đốc trại giam hiền hòa hơn vài phần:

“ Nơi này là trại giam kiểu mẫu toàn tỉnh, chú Tần, chú ở đây khá lâu rồi phải không ạ, cục trưởng của bọn cháu cũng biết chú.” Dư Tội nịnh một câu, đưa thuốc lá ra mời:

Trại giam này thành trại giam kiểu mẫu trong tay Tần Phương Thành, đó là đỉnh cao sự nghiệp của ông, cũng là niềm tự hào của ông, được đồng nghiệp tán thưởng sắc mặt càng tốt hơn, nhận điếu thuốc, rít vài hơi, thế là khoảng cách gì cũng biến mất.

Vòng vo khách khí vài câu, hai người nghe ông ta kể sự nghiệp vẻ vang của mình, sau đó mới nói mục đích chuyến đi.

“ Người này bị tử hình hoãn thi hành, khi đó từng oanh động toàn tỉnh, tính cả thời gian hắn bị giam ở trại tạm giam thì đã chấp hành hình phạt 10 năm 6 tháng.”

“ Giảm án lớn như vậy, không biết có gì đặc thù không ạ?” Thử Tiêu rất lễ phép:

“ Đương nhiên, hắn chỉ huy đội nhạc, còn làm giáo viên phổ biến pháp luật cho phạm nhân, kiếm không ít vinh dự cho trại giam.”

“ Thế tình huống gia đình ra sao ạ, có người tới thăm không?” Dư Tội dò hỏi:

“ Cha mẹ ốm dai dẳng có đứa con có hiếu nào ở bên giường đâu, huống hồ hắn chẳng có người thân.” Giám đốc Tần quay đầu nhìn hai vị hình cảnh, bổ xung:” Ở nơi này rất nhiều phạm nhân chấp hành án trên 10 năm, quen với cuộc sống ở đây, mãn hạn tù ở lại làm việc.”

“ Oa, đi tù mà thành nhân viên quốc gia luôn ạ?” Thử Tiêu kinh ngạc:

“ Ha ha ha, đúng đấy, cậu có muốn tới không? Tuyển người quanh năm, không hỏi xuất thân, không cần bằng cấp, chỉ cần có sức lực, chịu khó nữa là được.”

Thử Tiêu thè lưỡi không dám tiếp lời nữa, nơi sơn cùng thủy tận này không dễ tuyển người, ít nhất từ lúc đi qua cửa tới giờ, Tiêu ca không thấy có nữ nhân nào, không mệt chết thì cũng nín nhịn mà chết.

Đi men theo hành lang dài hơn 200 mét liền nhìn thấy những phạm nhân ở giữa dày nhà sạch sẽ, gọn gàng, vừa mới ăn cơm xong, đang xếp hàng, theo giám đốc giải thích, nơi này làm việc theo chế độ 8 tiếng, có lương thưởng, tăng ca có trợ cấp, tuyệt đối không hắc ám như bên ngoài đồn đại.

Không tin à, cứ thoải mái xem.

Quả thật là vậy, hai người nhìn phạm nhân báo danh rất vang, rất tinh thần, sau đó được dẫn tới công xưởng, nông trường, trừ tường cao cùng trạm gác ra thì những nơi khác hết sức bình thường, đặc biệt phạm nhân vừa đi vừa nghêu ngao hát:” Công nhân chúng ta có sức mạnh ...”

“ Dư Nhi, sao tôi thấy mọi người ở đây hạnh phúc hơn chúng ta.” Thử Tiêu hoang mang lắm:

Dư Tội chung cảm xúc:” Ừ, nhìn nhà ở chắc chắn chưa kìa, chắc chắn tốt hơn mấy loại tiểu khu bớt xén nguyên vật liệu ở thành phố nhiều, tốt hơn tiểu khu vợ chồng tôi đang sống.”

Giám đốc nghe hai chàng trai "thì thầm" với nhau, cười rất thỏa mãn, gọi quản giáo tới, an bài dẫn nhân vật chính ra, từ xa nhìn thấy một nam tử trung niên vóc dáng cân đối, tướng mạo gầy gò quắc thước, tới gần làm Dư Tội và Thử Tiêu càng ngạc nhiên, tóc ngắn, da rám nắng bóng lên, thần thái tươi sáng nên tuổi hơn 40 mà nhìn chỉ ba mấy.

Tới báo cáo xong dẫn tới phòng tiếp khách, giám đốc thấy có vẻ chẳng phải là đại án gì, nên cáo từ đi trước, Dư Tội chú ý người này có vẻ sống tốt lắm, còn được giám đốc vẫy tay tạm biệt.

Hắn chính là Biện Song Lâm, một trong số ít tên đại bịp còn sót lại tìm thấy trong hồ sơ, ngồi ở phòng tiếp khách, cho dù mặc áo tù vẫn giống giáo viên chuẩn bị giảng bài.

Dư Tội quan sát, Thử Tiêu đánh giá, quá ngoài dự liệu rồi, nửa phút chưa ai nói gì cả.

Biên Song Lâm ngạc nhiên lắm, cũng nhìn hai người, có điều rất biết điều không tùy tiện hỏi han, dù là trại giam kiểu mẫu chăng nữa thì phạm nhân cũng chẳng có quyền gì, dù là quyền phát ngôn.

“ Soái ca, tự giới thiệu đi.” Dư Tội phá vỡ im lặng trước, đổi sang giọng điệu lưu manh giang hồ:

“ Biện Song Lâm, phạm nhân đội bốn khu nhà giam số ba trại giam Tấn Trung, tiếp nhận chính phủ tra hỏi, đảm bảm thẳng thắn thật thà, nghiêm túc cải tạo, làm lại con người.” Biện Song Lâm nghiêm túc như tuyên thệ vào Đảng:

Vẻ mặt này làm Thử Tiêu ê răng:” Đừng bày trò này, tìm anh không phải có án, chỉ tán gẫu thôi.”

“ Tán gẫu gì, toàn bộ tội lỗi được tôi thành khẩn khai báo với chính phủ, tôi đã chấp hành án 10 trong thời gian đó luôn phục tùng chính phủ nghiêm túc cải tạo, chưa bao giờ vi phạm chế độ quy củ.” Biện Song Lâm trả lời máy móc:

Không xong rồi, thằng cha này bị cơ chế hóa rồi, bị chế độ cải tạo biến thành cùng một cái khuôn mẫu, e rằng không thể đàm thoại nữa.

“ Soái ca, thả lòng chút, tố chất tâm lý của anh chắc chắn là cao lắm, nếu không đã chẳng sống tốt như thế, nghe nói anh có thành tựu cao ở cầm kỳ thư họa, lại làm chỉ huy nhạc đội, sáng tác ca khúc, viết thư pháp, nếu ở ngoài có khi được ghi danh trên Đại lộ danh vọng của Mỹ ấy chứ.” Dư Tội cố sức làm nhẹ bầu không khí:

Biện Song Lâm chỉ cười như đã nhìn thấu danh lợi: “ Xin hỏi hai vị là ...”

“ Chúng tôi là cảnh sát, nhất định anh đang thắc mắc chúng tôi tìm phạm nhân ngồi tù 10 năm làm gì phải không?”

“ Đúng, đã 10 năm rồi, trên người tôi đâu còn gì để các anh hứng thú.” Đây là nghi vấn lớn nhất của Biện Song Lâm:

Thử Tiêu xoa xoa tay: “ Có chứ chúng tôi ngưỡng mộ anh lắm.”

“ Chuyện anh làm làm người ta phục sát đất.” Dư Tội nhận được tín hiệu từ Thừ tiêu rồi, quản giáo không chủ ý:

Lời này thực sự làm phạm nhân trố mắt, không rõ tình hình ra sao, chỉ là hắn thấy hơi ớn hai tên cảnh sát này, cảm giác rất ... Biến thái.

“ Anh là tên lừa đảo đầu tiên trong tỉnh đột phá mức 100 vạn, làm rất đẹp, lừa luôn được 10 xe tải chở thép.” Thử Tiếu giơ ngón cái:

Dư Tội bái phục: “ Tội phạm đầu tiên làm giả hối phiếu.”

“ Hơn nữa lại còn không tự mình ra tay, để người khác lừa, anh sau lưng lấy tiền.”

“ Nghe nói thời vinh quang nhất anh còn là khách quý của chính phủ Đại Nguyên ai cũngcoi anh là thương nhân Hong Kong, anh kéo cả phó thị trưởng, khu trưởng, lãnh đạo quốc xĩ, làm người ta tan nhà nát cửa, người thì bỏ trốn, người chết luôn trong tù ... Vậy mà anh không bị xử bắn, không ngưỡng mộ không được.”

“ Bội phục, bội phục ...”

Một đống lời tán dương liên miên bất tuyệt, Biện Song Lâm nghe mà toát mồ hôi, nghe mà xấu hổ, rối rít xua tay: “ Hiểu rồi, hiểu rồi ... Hai anh cảnh sát, phải chăng có vụ án lừa đảo khó giải quyết, muốn tôi góp ý ... Phải không?”

Bình Luận (0)
Comment