Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 869 - Q8 - Chương 015: Ý Tưởng Của Mỗi Người. (2)

Q8 - Chương 015: Ý tưởng của mỗi người. (2) Q8 - Chương 015: Ý tưởng của mỗi người. (2)

“ Trời, mười năm trong tù mà đầu óc không rỉ sét, lại càng thêm tinh minh.” Dư Tội chấn kinh vô cùng:

“ Nhãn quang không chậm chạm mà càng sắc bén.” Thử Tiên chu môi rất dâm:

Biện Song Lâm không chống đỡ nổi, lần đầu tiên hắn nhận ra, té ra nghe người ta khen hóa ra còn sợ hơn cả bị mắng chửi:, ngăn cản lại ngập ngừng: “ Chuyện này e tôi không giúp được.”

“ Đả kích tội phạm là trách nhiệm của mọi người.” Thử Tiêu hô khẩu hiệu:

Là phạm nhân không có quyền lựa chọn, dù ra lệnh hắn cũng không dám từ chối nữa là nói chuyện tử tế thế này, Biện Song Lâm lại rất khó xử:” Không phải tôi không giúp mà là không giúp được.”

“ Vì sao? Đây là cơ hội để giảm án mà.”

“ Tôi nói thế này nhé, tôi lạc hậu rồi, mười năm trước dân trí và tầm nhìn chưa được cởi mở, học tí tiếng Việt là đóng giả người Hong Kong được rồi, giờ có thể không? Với lại khi đó thông tấn lạc hậu, giữ ngân hàng liên kết không tốt, lợi dụng rất dễ ... Bây giờ khoa học kỹ thuật nhảy vọt, tới mức độ nào các anh hiểu hơn tôi, nào là lừa đảo qua điện thoại, lừa đảo qua email, không cần gặp mặt cũng lừa được tiền ... thủ đoạn lừa đảo đổi mới từng ngày, tôi ở đây bao năm, sao theo kịp thời đại nữa.”

Đó là giọng nam trung u uất, Biện Song Lâm nói xong bản thân cũng ảm đạm:

Đúng thế, ai bị giam 10 năm cũng tụt hậu so với thế giới bên ngoài, hai người nhìn Biện Song Lâm tinh thần sa sút như anh hùng hết thời, lòng cùng suy nghĩ: Xem ra chạy phí công một chuyến rồi.

….. ….

Một tờ, hai tờ ... Rất nhiều bức ảnh dán lên bảng vụ án.

Tiêu Mộng Kỳ làm việc rất tỉ mỉ, đội hình sự đường Khai Hóa liên tục xảy ra vụ lừa xe, cũng phát hiện được hai nghi phạm khác nhau là kẻ đi rút tiền, đều ở thành phố Long Nham tỉnh Phúc Kiến, cách Đại Nguyên mấy nghìn km, đã thông báo cho bên kia, song e vụ án lừa vài nghìn, chẳng ai chú ý.

Hùng Kiếm Phi làm trợ thủ cho cô, mất cả buổi sáng hoàn thành cái bảng, nhìn cô đánh dấu mốc thời gian, hỏi: “ Xử trưởng Tiêu, chuyện này có hiệu quả không?”

“ Có chứ, những vụ án này liệt kê ra, phát hiện rất nhiều quy luật, ví như tần suất xảy ra vụ án, phương thức phát tin giả, địa điểm lừa người bị hại tái, anh có phát hiện ra gì không?”

Chỉ thấy đống ảnh xanh xanh đỏ đỏ, Hùng ca chỉ giỏi bẻ tay nghi phạm đấm vào mặt thực sự chẳng nhìn ra gì cả, nhìn thộn mặt.

Tiêu Mộng Kỳ có tính bao dung rất lớn, mỉm cười nói: “ Thủ đoạn của chúng cùng nguồn, khác biệt ở lựa chọn đối tượng lừa gạt, nhưng do tính đặc thù nhất định của địa bàn thuộc đội hình sự Khai Hóa, cho nên tập trung nhiều vụ án.”

Hùng Kiếm Phi khổ sở:” Sao tôi càng nghe thấy càng khó.”

“ Đương nhiên, ngay lãnh đạo cục cũng đau đầu, không khó sao được.” Tiêu Mộng Kỳ trấn an: “ Đừng lo, chúng phải có sơ hở, tập hợp đủ dữ liệu chúng ta sẽ tìm ra, đó là chìa khóa để phá toàn bộ những vụ án này.”

Sơ hở thực ra rất nhiều, người rút tiền thậm chí chẳng thèm che mặt, không phải chúng ngông nghênh, mà không coi chuyện này có gì to tát, có lẽ chúng cũng biết cảnh sát chẳng đi vạn dặm bắt lừa đảo vặt như chúng ...

Cùng lúc đó Uông Thận Tu và Lạc Gia Long cũng bận rộn công tác, đã ba ngày rồi, bọn họ vẫn tràn ngập hứng thú dù chả có tí tiến triển nào.

Lạc Gia Long đem toàn bộ vụ án lừa sắc gom lại, hơn tám trăm vụ nằm lặng lẽ trong văn phòng hiệp trợ này, thủ đoạn nhiều tới mức làm người ta tặc lưỡi, mô thức tiêu chuẩn là một nam một nữ đi thuê phòng, các vị đại ca tinh trùng lên não cho rằng mình sức hút ngút ngàn câu được em gái xinh đẹp, đợi khi tắm trắng trẻo thơm tho đi ra thì cả gái lẫn quần áo không cánh mà bay.

Loại vụ án này liên tục xảy ra tới mức nhà nghỉ học khôn rồi, nhà tắm lắp kính trong suốt, bề ngoài nói là để tăng thêm tình thú, thực chất là chống trộm.

Trên màn hình lúc này là loạt hình ảnh nữ nhân, đều bị lừa tiền lừa sắc, bao gồm hai cô gái vừa báo án ở đồn công an đường Giải Nam, Lạc Gia Long xong việc vươn vai hỏi:” Thấy thế nào?”

Uông Thận Tu xem qua một lượt đánh giá: “ Không cùng loại hình ... Nhìn loại kiểu tóc gọn gàng, ăn mặc nữa, đây là loại nữ nhân độc lập, có sự nghiệp ... Còn đây nữa, là loại trí thức cao, còn đây nhìn mặt là biết phú bà kênh kiệu …”

Lạc Gia Long nghe mà mắt tròn mắt dẹt: “ Người ta thì giỏi nhìn nghi phạm, cậu thì giỏi nhìn nữ nhân.”

“ Trước kia khách hàng của tôi toàn nữ nhân mà, phải biết chứ ... Tìm nghi phạm thế nào thì tôi không biết, nhưng lừa những nữ nhân này thế nào thì tôi biết.”

“ Úi, thỉnh giáo thỉnh giáo.” Lạc Gia Long bỏ việc chắp tay:

“ Tùy loại hình, trước tiên cậu phải biết nữ nhân đó thuộc loại nào ...” Uông Thận Tu cầm chuột chuyển hình ảnh: “Đây, em gái điệu đà này thích nam nhân hào sảng, bá đạo, loại trí thức cao thích hóm hỉnh, ưu nhã, nhưng tuổi cao hơn chút thì thích ôn nhu hiểu lòng người ... Loại phú bà này thì càng đơn giản, bọn họ thuần túy đi tìm sự mới mẻ kích thích … Xem vụ án ở khu Tiểu Điếm này, kẻ lừa đảo liên tục 7 lần lừa hơn 30 vạn, thời gian kéo dài 9 tháng, rõ ràng là nạn nhân được phục vụ trên giường quá thoải mái nên muốn gì được nấy, đơn giản thế thôi.”

Thế là chủ đề dần dần từ tìm hung thủ chuyển thành tán gái, Lạc Gia Long càng nghe càng tấm tắc: “ Cao thủ thật, nhưng dù đẹp trai cỡ cậu hay Giải Băng cũng chưa chắc đánh đâu thắng đó, ăn sạch mỹ nữ thiên hạ như thế, chẳng lẽ có bí kíp thật.”

“ Bí kíp thì không có, nhưng phải học tập rèn luyện ... À, cậu không nói thì tôi chẳng nhớ ra, đúng là có lớp đào tạo chuyên nghiệp ... Để tới nhớ .. Tìm kiếm Liệp Hương, ở thành phố ta xem.”

Lạc Gia Long gõ bàn phím một lúc, hô lên: “ A, Liệp Hương, lớp huấn luyện tán gái?”

Thế là hắn nhanh chóng đăng ký hội viên, xem chỉ nam chinh phục nữ nhân, nào là lời mở màn chớp mắt đánh tan phòng bị nữ nhân, thân mật thế nào, ngôn ngữ thân thể làm nữ nhân phát cuồng, cạm bẫy ôn nhu ... Làm hắn nhìn tới không rời mắt ra được.

“ Hán Gian này, có lớp huấn luyện thật ... Chậc, tôi chắc chắn sẽ rất có lợi cho vụ án của chúng ta.” Lạc Gia Long hưng phấn tới đứng ngồi không yên:

“ Ừ, gọi cả hai thằng có vợ kia theo, khảo nghiệm chúng một phen.”

“ Hai thằng đó dễ đối phó thôi, bảo có em gái xinh đẹp là lật đật chạy theo, có khi lén lút làm không ít chuyện xấu sau lưng vợ rồi ...”

Quả nhiên Thử Tiêu nhận điện thoại một cái là Thử Tiêu đồng ý ngay, thúc giục Dư Tội trở về, hai người họ rời trại giam Tấn Trung, vừa nghe Thử Tiêu nói, Dư Tội chợt kêu lên:” Có khi chúng ta bị lừa rồi.”

“ Không sao, đi chơi thôi mà, Lạc Đà miêu tả hay lắm, nói có nữ giáo viên hướng dẫn.”

“ Không phải, ý tôi là, hình như chúng ta bị tên phạm nhân kia lừa rồi.” Dư Tội dừng xe lại, vẻ mặt cẩn trọng:

Thử Tiêu không tin:” Lừa chúng ta làm gì? Hắn bị giam lâu thế, đúng là lạc hậu rồi.”

“ Không, nếu thế sao hắn biết lừa đảo qua điện thoại, lừa đảo qua email, cái gì mà không gặp mặt cũng lừa được tiền ... Nếu đã thay đổi rồi sao còn quan tâm tới thủ đoạn lừa đảo này? Khi hắn vào tù, mấy thứ này gần như chưa có ...” Dư Tội hồ nghi:

“ Chắc là xem báo chí.”

“ Không, hắn không lạc hậu, quên rồi sao, hắn làm giáo viên phổ biến pháp luật, hơn nữa 10 năm qua lấy hai bằng cử nhân ... Má thằng vương bát đản lừa chúng ta.” Dư Tội nghiến răng, xoay vô lăng quay trở lại:

“ Này, về làm gì, hắn mà không hợp tác thì chúng ta làm được gì?” Tiêu ca đang nóng lòng về thành phố học tán gái:”

“ Nếu một tên lừa đảo hết thời mà chúng ta cũng không đối phó nổi thì làm sao đối phó được với bọn đang hoành hành? Tên này là cao thủ, phải thỉnh giáo ... Anh nhận ra không? Từ lúc chúng ta đi vào, không sinh ra chút ác cảm nào với hắn ... Hắn thành công lừa được sự đồng tình của chúng ta, con mẹ nó, hắn sống trong trại giam thoải mái thế, sao nói lời chua xót như vậy.”

Dư Tội hối hận không thôi, y không rõ quay lại có được cái gì, nhưng mà quyết không chịu thua ...

Bình Luận (0)
Comment