Vầng tịch dương đỏ rực như máu trên đỉnh núi đang dần dần rơi xuống, thời tiết đầu mùa hè, gió tối từ núi thổi ra mang chút se se lạnh, làm Thử Tiêu đứng ở cửa sổ rùng mình.
Phong cảnh nơi này rất đẹp, chỉ là trời tối ngoài trại giam đen xì xì như ma quỷ khắp nơi, hắn đóng cửa lại, Dư Tội vẫn xem tài liệu liên quan tới tên lừa đảo kia, là hoạt động công khai mà hắn tham gia, hắn chỉ huy đội nhạc phạm nhân, lại còn sáng tác một bài ê răng là ( Hi vọng trùng sinh), chua hơn nữa là còn được thưởng, được giảm hình phạt.
Không chỉ thế, hắn còn viết sách, toàn bộ do hắn làm, không chỉ thư pháp đẹp, văn bút còn cao, trang tin của trại giam thường xuyên có bài của hắn, cả quản giáo cũng khen hay. Chưa phải toàn bộ ưu điểm của hắn, nghe nói trại giam Tấn Trung mấy năm xếp hàng đầu trong số trại giam toàn tỉnh nhờ công lao vị giáo viên này, ngồi tù còn lấy hai bằng cử nhân, ngoài ngưởng mộ không biết nói gì.
Thử Tiêu thò đầu nhìn, Dư Tội đang xem bức thư họa, chính giữa là hình Phật Dư Lặc, cũng là tác phẩm của Biện Song Lâm, chép miệng:” Có phải thấy kết cục của nhân tài đều không tốt không?”
Dư Tội ngẩng đầu nhìn cái bộ mặt vừa dâm tiện vừa thô bỉ của Thử Tiêu, giơ ngón cái: “ Đúng là anh hùng kiến giải giống nhau.”
Thử Tiêu kéo ghế ngồi xuống: “ Xem suốt cả chiều rồi, có cần thận trọng vậy không?”
“ Giờ mà điều anh về đội chống trộm cắp ra đường bắt trộm, hay là bảo anh mặc thường phực ra bến xe duy trì trật tự thì anh sẽ có cảm giác gì?” Dư Tội hỏi lại:
“ Lão tử không chơi, đường đường cấp chính khoa.”
“ Đúng thế, một tên nát như anh mà còn khó ép được, huống hồ là nhân tài, hắn mà không muốn phối hợp thì cưỡng ép không xong, từng ngồi cùng bàn với quan viên chính phủ, giám đốc quốc xĩ, loại này không phải ra lệnh là được đâu.”
“ Cứ coi là vậy đi, nhưng giam mười năm rồi, còn giúp chúng ta giải quyết vụ án bây giờ sao?” Thử Tiêu không thấy chuyện này có mấy ý nghĩa:
“ Muốn chấp pháp phải hiểu tội phạm, tôi vấp ngã ở mấy vụ án mạng mới nhận ra, kinh nghiệm và từng trải rất quan trọng ... Ở phương diện này chúng ta là người mới, cần người dẫn đường.” Dư Tội từng nghiêm túc kiểm điểm, nguyên nhân thất bại là vì y quá thuận lợi, nên suy nghĩ mọi việc hơi hiển nhiên, thanh danh tổ chi viện ngày càng lớn, không chỉ thành viên kiêu ngạo, mà y cũng thế:
“ Hiểu rồi, cậu muốn nhìn thấu tâm lý của tên này rồi đi bắt đám khác.” Thử Tiêu không hổ là anh em thân thiết, rất hiểu Dư Tội:
“ Đúng thế, giống như học nghệ, cao thủ chỉ vài ba chiêu, ra ngoài thừa sức đối phó với đám tôm tép.”
Đã tới giờ cơm tối, hai người được dẫn tới phòng giám sát, qua màn hình có thể thấy toàn bộ nhà ăn lớn, phạm nhân trật tự xếp hàng lấy cơm, không hổ là trại giam kiểu mẫu, ăn cơm mà cũng ngồi ngay ngắn, toàn bộ nhà ăn chỉ có hai quản giáo trông coi ở cửa.
Quản giáo ngồi trước màn hình nhường chỗ, giới thiệu với Dư Tội tình hình giám sát, khoe nơi này có hệ thống giám sát không góc chết, giám sát 24/7 bao gồm cả ăn uống ngủ nghê vệ sinh đều có, chặn đứng chuyện đánh nhau, gây thương tích.
Dư Tội như không để vào tai mấy lời khoe khoang đó, quan sát một lúc chỉ: “ Làm gì thế?”
Quản giáo nhìn, là Biện Song Lâm, vừa ăn vừa giảng giải gì đó, có cả nhóm người vây quanh, hắn hiểu lầm ý Dư Tội, giải thích: “ Kể chuyện, Lão Biện rất thích kể chuyện cho mọi người, trong trại không có phương tiện giải trí, tán gẫu lã phương thức tốt nhất.”
Đúng là tán gẫu, trên màn hình nhìn thấy đám đông mặt mày hớn hở, vừa ăn vừa nghe, có người thậm chi quên ăn, nhìn không chớp, Dư Tội điều chỉnh camera cận cảnh miệng Biện Song Lâm, hỏi Thử Tiêu:” Hắn đang kể gì thế?”
“ Lúc này, Trương Phi, chính là Trương Dực Đức người nước Yên ... Ê có tiếng kìa ...” Thử Tiêu đọc được mấy câu chỉ thiết bị: “Bật lên đi chứ.”
Hai quản giáo có vẻ miễng cưỡng, song giám đốc đã dặn phải chiêu đãi tốt hai vị ngày, đành mở loa lên.
“ ... Lại nói khi thành phá, chém giết rung trời, máu nhuộm đỏ đồng, men theo tường thành cao mấy trượng, tên bay như châu chấu, trên tường thành toàn thi thể. Trong phủ thừa tướng, Đổng thái sư không biết phải làm sao thì một người thân cao tám thước, tay cầm bát xà mâu dài trượng tám, cưỡi con ngựa đen đi đầu rống lên: Trương Dực Đức người nước Yên đây, ai dám cùng mỗ đấu một trận? ... Nói rồi thúc ngựa lao nhanh, gặp lính giết lính, gặp tướng chém tướng, tới tận thừa tướng phủ, quá lớn giơ bát sà mâu ném về phía Đổng thái sư ... Thanh bát sà mâu đó làm bằng thép tinh luyện, sắc bén vô cùng, đâm thấu Đổng thái sư từ trước ra sau, kêu lên đứt hơi tại chỗ ... Trương Phi đánh tới hứng khởi vung mâu lên, bất kể già trẻ nam nữ, gặp ai giết nấy , hiện trường thê thảm vô cùng ... ”
Câu chuyện làm tên dốt nát như Thử Tiêu cũng biết không đúng, hoang mang hỏi: “ Trong Tam Quốc, Đổng Trác bị Trương Phi giết à? Không phải Lữ Bố giết sao?”
“ Sao tôi nghe chả hiểu gì thế? Sao lại có Trương Phi trong phân đoạn này?” Dư Tội nghe Biện Song Lâm giọng trầm bổng như bình thư, thậm chí tưởng mình nghe lầm:
Hai quản giáo cười nói, tán gẫu linh tinh thôi, định tắt âm thanh đi, nhưng Dư Tội ngăn lại.
“ ... Trương Phi đang giết say máu thì đột ngột dừng tay, nhìn thấy một nữ nhân, tên hung thần ác sát mặt đầy máu me cũng không ra tay được nữa ... Vì trước mặt hắn là tuyệt sắc giai nhân ... Đúng, đó là một trong Tứ đại mỹ nhân, bế nguyệt Điêu Thuyền ... Lại nói Điêu Thuyền đẹp tới độ nào, nghe mỗ từ từ kể ...”
Nghe tới đây Dư Tội và Thử Tiêu đều hiểu là chém gió rồi, nhưng mà chém như thật vậy, Thử Tiêu và một phạm nhân hỏi cùng lúc:” Đẹp thế nào?”
“ Hậu nhân gọi nàng ấy là bế nguyệt mỹ nhân, ý là vẻ đẹp của nàng khiến ánh trăng cũng phải thẹn không bằng ... Nhìn thấy mỹ nhân, Trương Phi xuống ngựa, sát khí tan hết, keng, bát xà mâu rơi xuống đất ... Chỉ thấy nàng thẹn thùng như đóa hoa e ấp chớm nở, đưa tay nâng cằm nàng lên, đôi má ngọc ửng sắc hồng, đôi mắt long lanh vô cùng đáng thương, như khóc như than ... Trước tình hình đó, mọi người bảo, giết nàng hay cướp nàng?”
Trong loa truyền ra tiếng hò reo huyên náo:” Cướp nàng, cưỡi nàng …”
Quản giáo xấu hổ vô cùng, mang tiếng trại giam quá rồi, đó là nguyên nhân hắn không bật loa đấy.
“ Mỹ nhân kêu lên đáng thương: Tha mạng. Lúc này bát xà mâu của Trương Phi đã rơi xuống đất, xong thanh mâu thịt của hắn dựng lên, muốn xuyên quần mà ra. Điêu Thuyền vốn là thứ mầm họa điên đảo chúng sinh, làm sao không nhận ra, nàng nhìn thấy rồi ... Vì thế khẽ cởi áo lụa, từ từ dang chân, môi hồng khẽ hé, thẹn thùng vô hạn nói với Trương Phi: Anh hùng, tới đi.”
Dư Tội và Thử Tiêu cười khành khạch, Biện Song Lâm vào lúc quan trọng nhất dừng lại, liền có người đưa thuốc lá, châm lửa, hắn vừa ăn vừa kể chuyện Trương Phi đại chiến Điêu Thuyền ..
Tách, quản giáo tắt âm thanh, định giải thích, Dư Tội xua tay: “ Không sao, không sao, đây mới là tình hình chân thật, gian dâm phạm pháp, tưởng tượng vô tội.”
“ Câu chuyện kể khá lắm, nên gọi là Tam Quốc Dâm Truyện.” Thử Tiêu thích chí hỏi:
- Trước kia kể gì nữa?
Quản giáo cười xòa: “ Phạm nhân là thế ạ, trừ tán gẫu linh tinh chẳng còn gì khác, tôi nghe Quan Vân Trường đọ sức Đơn Hùng Tín, Tống Công Minh nổi giận giết Vương Chiêu Quân, hoang đường hơn nữa là Bạch Cốt Tinh theo đuổi Tôn Ngộ Không.”
Hai người cười ná thở, hứng thú với Lão Biện ngày một cao, quản giáo thấy người tỉnh thành chỉ coi đây như chuyện cười, không làm hỏng thanh danh trại giam yên tâm, sau bữa ăn an bài gặp người.