Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 877 - Chương 023: Truy Cùng Đuổi Tận. (1)

Chương 023: Truy cùng đuổi tận. (1) Chương 023: Truy cùng đuổi tận. (1)

Sụt, Thử Tiêu vội vàng hít lại nước dãi chảy ra.

Không ai phát hiện, khả năng vì người khác cũng chả khá hơn, Dư Tội há hốc mồm, Hùng Kiếm Phi không khép miệng lại được.

“ Chuyện là thế, xử trưởng Tiêu nói chúng tôi vớ vẩn.” Uông Thận Tu giang tay thuật lại toàn bộ buổi thảo luận hôm nay với chuyên gia Lận:

“ Người còn chưa tìm ra, tìm thế quái nào được cái trym, tối lửa tắt đèn, lại mải rên la còn nói ra được độ dài của nó à?” Hùng Kiếm Phu phát biểu:

Cả đám nhìn nhau cả ngã lăn, Thử Tiêu vừa cười vừa nói: “ Hùng ca, Hùng ca, quan niệm này dừng ở thời phong kiến rồi, giờ trò trên giường nhiều lắm, tôi thấy có lý đấy.”

“ Ừ, coi như có lý đi, vậy ai đi hỏi? Cậu hay là cậu, người ta nói cho các cậu chắc?” Hùng Kiếm Phi chỉ tới mặt ai, người đó lắc đầu, anh em tán gẫu không vấn đề, ai dám đi hỏi người bị hại chuyện này:

“ Hết cách, chúng ta đã tận lực.” Lạc Gia Long thở dài:

Uông Thận Tu chép miệng: “ Đúng thế, thực sự không được thì ai về nhà nấy, đỡ phải nghe xử trưởng Tiêu cứ bảo chúng ta không làm việc đàng hoàng.”

“ Các cậu cũng làm gì ra hồn đâu, ngồi xem một đống ảnh nữ nạn nhân YY ... Dư Nhi, xử lý hai tên này ra sao?” Chuyện bên kia vừa an bài xong, tên nghi phạm được tạm thả làm cao hết sức, nhất định muốn về thăm quê, tảo mộ, đang phải nhờ người ta đành phải vuốt mặt đồng ý, Tiêu ca nén giận suốt:

Dư Tội cầm cái PDA xem nãy giờ, vỗ bàn:” Tôi thấy khả năng cao lắm, tên thú y này là quái tài, nhìn ra được nhiều chi tiết bỏ sót.”

“ Tôi nói mà, chân lý luôn nắm trong tay số ít, phải hiểu nữ nhân nhất mới biết ra tay thế nào.” Uông Thận Tu giơ ngón cái với Dư Tội:

“ Đúng thế, tên thú ý là người ngoài, thứ hắn nói rất đáng cân nhắc.” Lạc Gia Long giờ ngưỡng mộ đoàn trưởng cực độ rồi:

“ Này này.” Thử Tiêu hỏi thẳng: “ Người anh em, các cậu định đi nghiệm chứng chân lý này à?”

Hỏi chuyện này, lần nữa á khẩu.

“ Đi, chuyện này dễ lắm ... Gấu Chó, anh an bài hai đội viên đưa Lão Biện về quê, nơi này nếu đã có manh mối thì chúng ta ra tay ở đây.” Dư Tội đứng dậy đi luôn, Uông Thận Tu và Lạc Gia Long đi theo, Thử Tiêu thích náo nhiệt tất nhiên không thể thiếu phần, Hùng Kiếm Phi không tin, ra ngoài quát tháo vài câu an bài người, sau đó chen chúc lên xe.

Mục tiêu ban thông tấn tin tức trực thuộc tỉnh: Chị Béo.

Trong sân, một vị đại nữ cảnh sát mặc cảnh phục, rống như Sư Tử Hà Đông, nhổ phì vào mặt Dư Tội, mấy vị trốn trong xe toàn thân run rẩy, nói chuyện này với nữ nhân chỉ có một kết quả duy nhất, chính là chuyện thằng ngu Dư Tội đang nhận.

Dư Tội lùi lại liên tục, dùng ống tay áo lau mặt, tức giận nhìn Lý Mân, mặc dù từng là cấp trên, nhưng cảnh hàm của Lý Mân cao hơn vị cấp trên y nhiều: “ Chị Béo, giang hồ cấp cứu, không phải xưa nay chị luôn nghĩa khí sao?”

“ Thế này mà gọi là cấp cứu à, làm người ta ghê tởm thì có, dù tôi đồng ý thì người bị hại sẽ thế nào? Cậu muốn xát muối vào vết thương, chỉ sợ người ta không đau chứ gì?” Lý Mân chỉ thiếu xỉa tay vào mặt Dư Tội:

“ Nhưng không vén vết thương này lên sẽ càng có nhiều người bị thương.”

“ So với việc mất tiền, các cậu xuất hiện càng làm người ta mất mặt, với lại loại chuyện này tôi phải hỏi thế nào?”

Lý Mân nói xong xoay người muốn quay về nơi làm việc, Dư Tội cuống lên vẫy tay gọi hết mọi người tới, mình ngăn Lý Mân lại: “ Đừng đi, đừng đi, chị là chị ruột của tôi mà, dù chị không thích tôi và Thử Tiêu thì còn hai tiểu soái ca nữa, chị đành lòng nhìn họ lo buồn sao?”

Thử Tiêu đẩy hai tiểu soái ca tới, giục: “ Mau mau gọi chị đi.”

Hai soái ca gọi chị một cái, Chị Béo đứng lại ngay, cái miệng không nắp của Thử Tiêu phát huy: “ Chị Béo, chúng tôi ngay lập tức nghĩ tới sự anh minh thần vũ của chị, cùng với lòng nhiệt thành cứu vớt địa cầu và soái ca, chuyện này chị nhất định phải giúp nhé.”

“ Nữ cảnh sát nhiều lắm, sao không tìm người khác? Người khác mặt mỏng, tôi thì mặt dày à?” Lý Mân dí mặt tới, nói ra tâm kết:

Lạc Giả Long đi tới cười giả lả nói đỡ: “ Thực sự không phải, Chị Béo, chị biết chúng tôi luôn coi chị như anh em thân thiết mà.”

“ Nói đi nói lại vẫn là không coi tôi là nữ nhân, chuyện này ai thích đi thì đi, tôi không đi, sao không để Tiêu Mộng Kỳ đi? Mỹ nữ không phải thích hợp hơn sao mà tới đây chơi xấu chị đây.”

Nữ nhân trời sinh ghen tỵ, bằng cấp Lý Mân không thua kém bất kỳ ai, nhưng lại không có cảm thụ được người khác giới nâng niu chiều chuộng, tuy Dư Tội và Thử Tiêu đối xử với cô rất tốt, nhưng mà vì hai tên khốn đó coi cô như anh em.

Lắc mông lớn, xoay eo to, Chị Béo chỉ để lại cho mọi người bóng lưng hùng tráng, Dư Tội cấp sinh trí dùng khổ nhục kế: “ Tiêu Mộng Kỳ nói chúng tôi vớ vẩn, Chị Béo, không còn tổ chi viện nữa rồi, không ai coi tôi và Thử Tiêu ra gì nữa.”

Lý Mân lập tức dừng lại, lòng có chút thương cảm.

“ Chị Béo, chị biết anh em chúng tôi chỉ có chút giá trị khi phá án thôi, nếu không làm được, ai coi chúng tôi là người đâu, chúng tôi thực sự hết cách rồi, giờ bị đẩy tới phòng hiệp trợ ...” Thử Tiêu hiểu ý ngay sụt sùi:” Chị biết, đó là nơi dưỡng lão nổi tiếng cả hệ thống, chúng tôi gặp khó chỉ biết nghĩ tới xin chị chi viện, không có ý gì khác.”

Lý Mân bị hai cặp mắt tội nghiệp, giọng nói đáng thương làm mềm lòng, lại nghĩ chuyện ngày cũ, thở dài: “ Được rồi, để tôi đi xin phép.”

“ Chị ...” Hai thằng tiện nhân chạy tới ôm Chị Béo, tình chị em làm người ta nhìn mà cảm động:

Thế là có người làm việc khó nhất rồi.

Trên đường đi Lạc Gia Long sàng lọc tư liệu người bị hại, tìm người gần nhất, hiệu sách Quảng Trường, xe đỗ lại thì đã hơn 5 giờ, Chị Béo xuống xe khách khí nói với Hùng Kiếm Phi: “ Kiếm Phi, không phải chị chê cậu, với tướng mạo uy mãnh này, cậu nên ở lại đây đợi thôi.”

Hùng Kiếm Phi gãi đầu gãi tai, Thử Tiêu vừa cười liền bị Lý Mân mắng: “ Cậu cũng đợi, trong như trộm đột nhập vào nhà, đừng dọa sợ người ta.”

Ngay cả Dư Tội cũng bị gạt sang bên, tướng mạo tuy không làm nạn nhân sợ, nhưng làm Chị Béo ảnh hưởng tới tâm tình.

Lựa chọn xong vẫy tay: “ Đi nào Gia Long, Thận Tu, hai đứa theo chị.”

Úi dời, Chị Béo thân thiết mỗi tay khoác tay một soái ca, bỏ lại hai đứa em ruột.

“ Vãi, Chị Béo cũng biết mượn việc công mưu lợi tư rồi.” Thử Tiêu cười khành khạch nhìn hai soái ca toàn thân thiếu tự nhiên:

Đợi, đợi mãi, ba người dựa vào xe buồn chán hút thuốc nói câu được câu chăng, nóng lòng đợi kết quả.

Mười mấy phút sau Lạc Gia Long và Uông Thận Tu vội vàng chạy ra, ba người vây quanh, cấp thiết hỏi: “ Thế nào rồi, có nói không?”

“ Không thành vấn đề.” Lạc Gia Long giơ ngón cái: “ Chị Béo đúng là giỏi.”

“ Nói vài câu rồi cùng người bị hại ôm nhau khóc.”

Uông Thận Tu kể lại, không nhìn ra Chị Béo là người tình cảm phong phú như thế, không nói chuyện nạn nhân mà kể chuyện những người bị hại khác, nói nếu không đả kích tên mặt người dạ thú đó, sẽ càng có thêm nhiều chị em bị hại, làm nạn nhân bật khóc.

Ái dà, chiêu này lợi hại, kể chuyện người khác vừa giảm bớt xấu hổ lại nâng cao ghen tuông thù hận, Chị Béo đúng là cao tay.

Không lâu sau Lý Mân đi ra, người bị hại tiễn tận cửa, thấy cảnh sát bịn rịn quay về.

Lý Mân lên xe không nói gì, chỉ bảo đi nhanh, mấy cái đầu tò mò kết quả cứ nhìn chằm chằm, cô phất tay: “ Nói ra sợ mấy đứa bị kích thích.”

“ Hả?” Cả đám đột nhiên có linh cảm xấu:

Bình Luận (0)
Comment