Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 878 - Q8 - Chương 024: Truy Cùng Đuổi Tận. (2)

Q8 - Chương 024: Truy cùng đuổi tận. (2) Q8 - Chương 024: Truy cùng đuổi tận. (2)

“ Cô ấy nói với tôi, độ dài phải cỡ này ...” Lý Mân minh họa khoảng cách bằng cánh tay, quả nhiên làm đám tịt hết, không ngờ còn chuyện kích thích hơn, cô chụm ba ngón tay lại: “ Phải cỡ đó, theo cô ấy nói, phải dùng hai bàn tay mới nắm dọc hết tới đầu khấc ... Đúng thế đấy, nạn nhân nói hắn cực kỳ ưu tú trên giường, tôi nghĩ các cậu xách ép hết.”

Đám anh em đúng là chấn kinh rồi, không việc gì khiến người ta khó tiếp nhận hơn thế, chỉ xử nam Hùng Kiếm Phi còn tỉnh táo: “ Vậy đặc điểm khác thì sao?”

Lý Mân ngớ người, vỗ trán bồm bộp: “ Ái dà, tôi mải chấn kinh vì độ dài đó nên quên hỏi cái khác.”

Cả đám bị sự thành thật của Chị Béo làm cười phun nước bọt, Lý Mân đỏ mặt tía tai mắng: “ Một đám lưu manh.”

Tiếp theo đó không thuận lợi nữa, 9 vụ án, thời gian xa nhất là 1 năm 6 tháng, có hai người bị hại đã rời thành phố, số còn lại thì có người đổi số di động, đổi nơi làm việc, khó khăn lắm mới tìm được một người thì đối phương lạnh lùng nói đã có bạn trai, không muốn nói chuyện cũ nữa.

Người ở Đh Sơn Bắc, nữ phụ đạo viên Ngô Lỗi lần nữa bị kích thích, đuổi Lý Mân đi, Lý Mân lên xe hậm hực cằn nhắn, mình cũng bị người ta coi là nữ lưu manh, mọi người phải an ủi một phen.

Tới tiểu khu An Cư, càng làm người ta phiền lòng, nạn nhân là người nhiều tuổi nhất 35 rồi, tên Lý Gia Hương, là người mẹ đơn thân có con trai 9 tuổi, bị lừa 15 vạn, đứa bé ra mở cửa, rất kháu khỉnh lễ phép đáng yêu, người mẹ nho nhỏ xinh xinh, trông trẻ hơn tuổi thật rất nhiều, thấy cảnh sát tới nhà thì chết lặng. Lý Mân không đành lòng hỏi gì cả, bảo là nhầm nhà rồi đi, lúc lên xe phẫn nộ chửi tên lừa đảo, thề rằng thế nào cũng phải truy đuổi hắn tới cùng, thứ súc sinh đó không thể tha.

Ăn qua loa xong bữa tối liền tới mục tiêu cuối cùng, là người cách thời gian gây án gần nhất, Dương Diệp Thanh, báo án ở đồn công an đường Giải Nam, Thử Tiêu vẫn còn tức, kể lại chuyện hôm đó mình nằm im cũng trúng đạn.

Lý Mân thì mừng rỡ, coi đây là lý do, dẫn Thử Tiêu đi xin lỗi người ta, Thử Tiêu sống chết không chịu, bị tất cả xúm lại bắt nạt, làm hắn không chống đỡ nổi.

Sau khi phát huy cao độ tinh thần dân chủ, Thử Tiêu đương nhiên phải đi, tới hiệu hoa cây cảnh, mấy người áp giải hắn tới tận cửa, đá đít hắn vào trong.

“ A, là anh.” Bà chủ nhỏ có mái tóc vàng rất đẹp đang cắm hoa liền nhận ra ngay tên cảnh sát thô bỉ, tức thì từ sau quầy đi ra cùng hai nhân viên định nổi giận, nhìn thấy nữ cảnh sát to lớn, tức thì ý thức được chuyện gì, vừa xấu hổ vừa sợ hãi, rối rít thúc giục: “ Hết giờ làm rồi ... Hai người về đi.”

Hai nhân viên nghi hoặc nhưng mừng rỡ đi luôn, bà chủ hỏi thẳng: “ Đã tìm được chưa?”

“ Chưa.” Lý Mân lắc đầu:

“ Chưa bắt được lại suốt ngày quấy nhiễu người bị hại là sao, có tình người chút được không, tôi bị lừa thảm, tích lũy bao năm thành bong bóng, ép tôi bất đắc dĩ phải đi báo án, chẳng thà không báo còn hơn, giờ thành trò cười rồi.” Bà chủ hốc hác tiều tụy, đúng là rất thảm:

“ Chúng tôi nhất định sẽ bắt được, hôm nay tới đây là vì việc khác ... Lại đây Thử Tiêu ...” Lý Mân quát một tiếng, tóm gáy Thử Tiêu ấn đầu xuống ba phát:

Bà chủ Dương Diệp Thanh hết hồn: “ Làm gì thế?”

“ Tôi nghe nói cô tới báo án, cậu ta nói lời khó nghe, làm cô mất mặt ... Hôm nay tôi dẫn cậu ta tới đây xin lỗi.” Lý Mân rất bá đạo quát:” Nói đi chữ.”

“ Xin lỗi cô ...” Thử Tiêu cùng đường rồi, không nói bị uy hiếp trả tiền ăn lại mang chiêu bài đáng thương ra khóc lóc: “ ... Hôm đó tâm tình tôi không tốt .. Chuyện đó, tôi, không cố ý … chúng tôi làm cảnh sát cũng khó khăn lắm, mỗi ngày mấy chục vụ án, loại người nào cũng có, bận sứt đầu mẻ trán ... hôm đó tôi không nên nói như thế … lỗi của tôi, tôi không tốt …”

“ Không sao, không sao, tôi không nên giận anh, là tôi tôi gây thêm phiền toái.” Bà chủ bỗng sinh thiện cảm với cảnh sát ngốc này, nhìn bỗng thấy rất thành thật ...

“ Em gái, nhìn thân phận của chị, cảnh đốc cấp một, làm cảnh sát mười mấy năm rồi, bất kể tên đó có là chuột chui vào hang thì chị cũng lôi nó ra ... Không để cái thứ lòng lang dạ thú đó lừa người khác, xem này, em gái tôi xinh đẹp như thế, mà thằng bất nhân đó nỡ lòng nào ...”

Dương Diệp Thanh từ khi chuyện xảy ra đón nhận không ít ánh mắt xem thường, chế nhạo, lạnh nhạt, thậm chí coi như trò cười, giờ mới được nghe một câu ấm lòng như thế, chạy tới ôm Lý Mân khóc ...

Tiếp đó chuyện dễ rồi, Lý Mân dụ dỗ kể ra, lần này không phải là phiên bản báo án che che đậy đậy nữa, mà là tìm được người dốc bầu tâm sự, kể ra tỉ mỉ ....

Hôm đó chợ hoa, cô đang đợi hàng thì tình cờ gặp một nam tử, quen qua tính năng lắc máy kết bạn của Wechat, hai người nói vài câu về cắm hoa, cảm thấy có tiếng nói chung, chàng trai đó lại ân cần, giúp cô chuyển hàng, thế là quen ... Không ngờ hai hôm sau chàng trai đó vô tình tới hiệu bán hoa của cô, cô không hề nói là mình kinh doanh cửa hiệu này, vì thế duyên phận càng gần. Chàng trai nói mình là cảnh sát, mua đóa hoa bách hợp tặng chiến hữu bị thương.

Thử Tiêu thầm cảm thán, phải thừa nhận bọn lừa đảo cao minh thật, không cần khoe khoang, dùng chi tiết nhỏ tự nâng cao hình tượng ... Sau đó lên giường là chuyện hiển nhiên.

Khóc lóc kể lại thời gian mặn nồng, chuyện sau đó đúng bài bản, hai lần vay tiền, lần đầu vay cho chiến hữu, 1 vạn, trả rất nhanh, còn kèm cảm tạ. Lần thứ hai vay 8 vạn, nói là hắn mượn công quỹ, giờ phải bù lại, chỉ vài ngày thôi. Dương Diệp Thanh không hề hoài nghi, cho hắn vay ngay ... Sau đó câu chuyện dừng lại ở đó.

“ Em gái, tội nghiệp em quá, em đúng là cô gái lương thiện ...” Lý Mân vuốt tóc: “ Theo chúng tôi tìm hiểu thì em là cô gái thứ 36 bị hắn lừa rồi, thằng khốn kiếp đó ...”

36 ? Dương Diệp Thanh giật mình ngồi đờ đẫn, nếu vậy không còn nghi ngờ gì nữa rồi, nghĩ tới người đó cùng các cô gái khác nói nói cười cười sau lưng mình, lửa giận nhen nhóm trong lòng.

“ Đúng thế đấy, cái thằng súc sinh không đáng mặt người ấy ngay cả bà mẹ đơn thân vậy mà cũng lừa, cứ tưởng tìm được người cha tốt cho con mình, rốt cuộc mất hết cả tiền, loại người đó phải xuống địa ngục …” Tới lúc rồi, Lý Mân xua tay, Thử Tiêu biết điều lặng lẽ lui ra ngoài:

Nửa tiếng sau Lý Mân dẫn Dương Diệp Thanh khóc sưng đỏ mắt ra, giúp cô khóa cửa hiệu, bắt một cái taxi, tiễn đi, sau đó mới về xe, thở dài: “ Đúng thế, mấy đứa đoán đúng, tên đó có thiên phú dị bẩm, hơn nữa từng cắt bao quy đầu, hai người đó chơi rất điên ... Hơn nữa hắn còn vô ý nói, hắn từ nông thôn lên thành phố, tới đại học mới biết tới cắt bao quy đầu ... “

Xe im ắng, kể xong Lý Mân đấm tay một cái: “ Mấy đứa hứa với chị, nhất định phải bắt tên khốn đó.”

“ Nhất định rồi ... Chúng ta bắt đầu luôn từ bây giờ, làm trong đêm luôn.” Dư Tội nhìn quanh, đám anh em gật đầu, ánh mắt quyết tâm: “ Chị Béo, để tôi đưa chị về.”

“ Không về nữa, tôi cũng tham gia, ở ban thông tin sắp sinh bệnh, theo cậu bắt người kích thích hơn ...”

Xe lùi khỏi hè đường, lao đi trong thành phố bao phủ bới bóng đêm và ánh đèn muôn màu, hôm đó định sẵn là một đêm không ngủ ...

...

Hôm nay dừng ở đây.

Bình Luận (0)
Comment