Rạng sáng, 7 giờ 40 phút, thành phố Hàm Đan.
Khắp nơi có thể thấy tòa nhà cao tầng đang xây dựng, thời tiết sương mù nặng, tòa thành cổ nghìn năm phản phất như mang thêm sắc thái huyền ảo, đồng thời trông cũng u ám. Lúc này trên đường dần dần nhiều xe cộ, thành phố dần thức tỉnh.
Đường vành đai số ba, căn hộ trong tiêu khu nào đó, rèm cửa ngăn cách ánh sáng bên ngoài, đầu giường là chiếc di động tinh xảo đổ chuông, ca khúc kinh điển.
Trong chăn vươn ra cánh tay, lần mò di động, nhìn màn hình hiện cái tên "Trương Hải Lan", là người bạn thời đại học, hắn mơ mơ màng màng nhận điện thoại: “ A lô, Đại Hải, sao sớm thế đã gọi điện ?”
“ Học Chí, cậu phạm pháp à?” Bên kia hỏi nhỏ:
“ Cái gì, cậu có bệnh à?” Người kia chưa tỉnh:
“ Hôm qua có cảnh sát tìm tới đơn vị của tôi, hỏi chuyện của cậu, tôi nghĩ, lại có phải cậu gặp chuyện không ... Tôi không nói gì đâu nhé, tôi nói với họ chỗ cậu làm việc là nơi cậu từ chức rồi ... Học Chí, cậu không làm chuyện phạm pháp gì chứ?” Bạn học quan tâm hỏi:
Người đó bò ngay dậy, ngạc nhiên xuất hiện trên khuôn mặt hắn, nghiên cứu qua vô số tiểu thuyết phá án, cũng giả thiết vô số khả năng xảy ra chuyện, không ngờ sự thực khác nhau thế, nhanh vậy sao? Hắn nghĩ mình làm rất kín kẽ, ai có thể tìm ra mình trong biển người mênh mông.
“ A lô ... Học Chí, cậu còn ở đấy không, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“ Không sao, thực sự không sao mà .. Mình làm gì được chứ, trộm không được, cướp cũng không, tham ô hối lộ thì không có cơ hội ... Cảnh sát toàn bọn ăn no rảnh việc mà ... Kệ đi.” Hắn vội trấn an bạn:
“ Nhưng nếu họ lại tìm tôi thì sao? Phải nói thế nào đây?” Người bạn có vẻ rất quan tâm:
“ Làm gì có chuyện gì mà phải làm gì, cậu nói nếu tôi phạm tội gì, tôi đi đầu thú ngay, thế nhé ... Cúp điện thoại đây, đang ngủ ...”
Nói xong hắn cúp máy ngay, sau đó trực tiếp tắt máy, tháo sim điện thoại, nhanh chóng rửa ráy, kéo từ dưới gầm giường ra cái túi hành lý, vội vàng vơ quần áo nhét vào.
Quá trình diễn ra trong hoảng loạn, tay run bần bật, miệng lẩm bẩm, không sao, không sao, cảnh sát không tìm được mình đâu, đang dọn quần áo thì nhìn thấy bộ cảnh phục.
Đúng rồi, thứ này vẫn còn, đây là giấy thông hành, gần như đi đâu cũng được.
“ A lô, a lô ...” Trương Hải Lan gọi mấy tiếng đặt điện thoại xuống, khẩn trương quay sang nhìn người bên cạnh:” Cậu ta cúp máy rồi.”
“ Tôi biết.” Lạc Gia Long gật đầu:
“ Uống nước đi.” Uông Thận Tu đặt cốc nước trước mặt hắn:
Đây là phân cục Cổ Lâu, tối qua bọn gọi người này tới hiệp trợ điều tra, hắn rất phối hợp, chỉ là cứ căng thẳng suốt đến giờ, không cách nào bình tĩnh được.
Lạc Gia Long trấn an: “ Không sao, không ai biết anh ở đây, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”
“ Nhưng cậu ta phạm tội gì?” Trương Hải Lan lấy dũng khí hỏi:
“ An không nên biết thì hơn.” Lạc Gia Long cười thần bí:
“ Nhưng, nhưng như thế không phải bảo tôi làm kẻ mách lẻo à?”
“ Thế nên mới bảo anh coi như không có chuyện gì xảy ra.” Uông Thận Tu xem thời gian, 7 giờ 45 phút, lúc này hẳn bắt đầu rồi, hắn có chút kích động muốn lên tuyến đầu bắt giữ tội phạm:
Cách, cửa mở ra.
Không nhìn thấy cảnh sát và xe cảnh sát, Hình Học Chí yên tâm đi ra, hắn nghiên cứu phương thức làm việc của cảnh sát ở nhiều nước khác nhau, thấy cảnh sát thiên triều là kém nhất, không súng, không có quyền xử trí, thậm chí không có nhân quyền, cho nên mới là thứ không có tiền đồ nhất.
“ Này, đồng chí cảnh sát.”
Vừa đi được vài bước thì có người gọi, quay đầu lại thấy tên béo ngốc nghếch lấm lem, giống bị người ta đánh, co ro trong góc, tay cho vào ống tay áo.
“ Có chuyện gì?” Hình Học Chí bình tĩnh đi tới:
“ Anh mặc cảnh phục đẹp trai thật đấy.” Tên béo hâm mộ nói:
“ Cám ơn, anh cũng đẹp trai lắm.” Hình Học Chí không chỉ một lần được người ta khen rồi, nhưng đại bộ phận là nữ giới:
“ Anh cảnh sát này, tôi nghe nói đại bộ phận cảnh sát đều có cái này, anh có không?” Tên béo nói xong giơ phù hiệu ra, miệng cười kiểu giết người không đền mạng:
Chỉ trong tích tắc Hình Học Chí ra quyết định, ném hành lý, chạy ngay, bỏ lại tên béo ở phía sau, hắn biết, tên béo trông tệ thật, nhưng chắc chắn là cảnh sát thật ... Hắn chạy, chạy, chạy cắm đầu mà chạy, chạy không nhìn lại, chạy tới phổi nóng rát, hắn đã thiết kế sẵn tuyến đường bỏ trốn rồi, vì thế không cần suy nghĩ. Ra kia, leo tường, ngoài kia là công trường rồi, hắn sẽ thoát.
Ai ngờ chỉ nhìn trên không nhìn dưới, bị gạt chân một cái, gần như bay lên, sau đó ngã bịch xuống, chưa kịp bò dậy bị người ta dùng đầu gối ấn lên lưng, một tên mặt mày hung ác còng lấy tay.
Gần đó có người dân tập thể dục, hắn kêu lên cầu cứu:” Có người đánh cảnh sát.”
Kỳ thực nhiều người thấy rồi nhưng họ không bận tâm, một bác giá đáp lại:” Này chàng trai, làm tốt lắm, đánh đi ... Cảnh sát không có kẻ nào tử tế.”
Thử Tiêu đang chạy tới loạng choạng, cái nghề này càng ngày càng bị người ta ghét, thế mà thằng này còn đóng giả cảnh sát. Dư Tội lái xe tới, Hùng Kiếm Phi mở cửa sau kéo đi, tên đó vẫn chống cự, Thử Tiêu lấy Hùng Kiếm Phi làm yểm trợ, đạp một phát vào xương cụt, tên kia đâm đầu về phía trước.
“ Thằng nhãi, tưởng không ai tìm ra à? ... Đẹp trai thế này, nói chuyện lễ phép như thế, nhìn cái biết giả ngay, như anh đây mới là cảnh sát, hiểu không?” Thử Tiêu cười gằn đóng mạnh cửa xe lại:
…… …..
“ Bắt được rồi.” Lạc Gia Long hưng phấn vừa nghe điện thoại vừa báo cho Uông Thận Tu:” Đã tìm thấy chứng cứ, tên này trong hành lý có bao cao su cỡ siêu to, trong nhà cũng bắt đầu được cảnh sát địa phương phối hợp kiểm tra, họ đang về.”
Uông Thận Tu cướp lấy điện thoại, trêu chọc:” Thử Tiêu này, cắm chốt cả tối không bị người ta coi là trộm bắt đi chứ?”
“ Cút cút ... Thử Tiêu, đương địa có đặc sản nào mang về nhé.” Lạc Gia Long giành lại điện thoại:
Mở đầu thuận lợi, ai nấy vui mừng, vội gọi điện cho Chị Béo, Chị Béo đang ăn sáng nói, biết rồi, bọn họ thông báo cho tôi trước tiên.
Lạc Gia Long cảm thấy rất thất bại, tham gia hành động đã không có phần, đến thông báo cũng không phải là người đầu tiên.
Chợt nghe tiếng giày cao gót gấp gáp, biết ai tới, Uông Thận Tu xuỵt một tiếng, cả hai thu lại vẻ mặt vui mừng. Cửa đẩy mạnh, Tiêu Mộng Kỳ bước vào hỏi ngay: “ Hôm qua vẫn còn đang tìm kiếm trong thành phố à, sao hôm nay đã tới Hàm Đan bắt người?”
Uông Thận Tu làm vẻ mặt nghiêm nghị: “ Chúng tôi đã xác định được chính xác mục tiêu rồi.”
“ Vì sao không báo cho tôi?” Tiêu Mộng Kỳ có chút tức giận:
“ Xử trưởng Tiêu, chúng tôi báo rồi mà, nhưng chị nói ... Vớ vẩn ...”
Cái này ... Tiêu Mộng Kỳ cứng họng, nhưng mà tốc độ tiến triển cũng nhanh quá đi, hôm kìa chuyên gia mời rời nơi này, hôm nay làm sao đã bắt được nghi phạm, cô từ từ thở ra, điều chỉnh khẩu khí xua tay: “ Ngồi đi ... Nói xem rốt cuộc là chuyện gì, vì sao xác định được nghi phạm, người này từng vẽ phác họa hai lần, đều không tìm được.”
“ Chị thực sự muốn nghe loại chuyện vớ vẩn này chứ?” Uông Thận Tu hỏi lại lần nữa, còn nhấn mạnh chữ “vớ vẩn”, Lạc Gia Long cắn răng nhịn cười:
Tiêu Mộng Kỳ dù gì cũng sống trong thế giới đa phần là nam nhân, cũng quen rồi, mỉm cười: “ Nói đi, cả thi thể tôi cũng thấy rồi, lại ngại bộ phận trên đó à?”
Lạc Gia Long tổ chức ngôn ngữ: “ Kỳ thực quan trọng là manh mối do chuyên gia tán gái phát hiện, hắn cho rằng người này thiên phú dị bẩm, đặc trưng là cái đó rất lớn.”
“ Cơ sở suy đoán này là gì?”
“ Vì đại bộ phận nạn nhân đều chừng 30 tuổi, độc thân hoặc đã ly dị, chuyên gia nói chinh phục được người ở độ tuổi này thì công phu trên giường là cơ sở cao nhất, mà kỹ thuật tốt phải có điều kiện đạt chỉ tiêu, nên người này có thứ đó hơn người thường.”
Nói tới đó Tiêu Mộng Kỳ cũng có phần ngại ngùng, trực tiếp nhảy qua:” Sau đó?”