Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 880 - Q8 - Chương 026: Ngàn Dặm Săn Sói. (2)

Q8 - Chương 026: Ngàn dặm săn sói. (2) Q8 - Chương 026: Ngàn dặm săn sói. (2)

“ Sau đó chúng tôi xác nhận, người bị hại phản ánh sinh hoạt trên giường rất tốt, hơn nữa vô ý tiết lộ hắn cắt bao quy đầu, từ nông thôn lên thành phố ... Từ đó chúng tôi phán đoán ba loại khả năng, một tra hồ sơ bệnh viện, thứ hai là sinh viên tốt nghiệp trong những năm qua, thứ ba là phác họa lại nghi phạm ...” Uông Thận Tu kể, thi thoảng ngáp chảy nước mắt, hai ngày qua gần như không ngủ:

Tiêu Mộng Kỳ tiếp nhận rát nhanh: “ Hắn có khả năng học ở Đại Nguyên, sinh hoạt một thời gian dài, căn cứ vào mức độ quen thuộc địa điểm của hắn phải không?”

“ Vâng, hắn nói tiếng Đại Nguyên lưu loát.” Lạc Gia Long kể vắn tắt: “ Chúng tôi lấy tư liệu về người bệnh từ tuổi 17 - 20 từng làm phẫu thuật này, đối chiếu chiều cao, nguyên quán sàng lọc, được hơn 1000 người, cho vào phần mềm nhận diện khuôn mặt lấy tỉ lệ trùng khớp 80% trở lên, vậy là còn lại vài trăm người, khó nhất là kẻ này giỏi hóa trang, có thể túy ý hóa thân thành người có phẩm vị khác nhau, cho nên miêu tả của các nạn nhân.”

Tiêu Mộng Kỳ mỉm cười chỉ ngay ra: “ Đây là sơ hở của hắn, nam nhân đa phần còn chẳng hiểu ăn mặc nói gì tới hóa trang.”

“ Lãnh đạo anh minh.” Uông Thận Tu bội phục: “ Vì thế chúng tôi lại chạy tới mấy trung tâm làm đẹp và mười mấy nơi bán đồ trang điểm lớn ... Kết quả lại nhặt được manh mối.”

“ Nhặt được?” Tiêu Mộng Kỳ buồn cười vì từ hắn dùng:

“ Vâng, vị nữ giám đốc nhận ra ảnh phác họa còn đưa chúng tôi ra một tấm danh thiếp ... Chị đoán xem tên này làm gì?” Lạc Gia Long khoe khoang:

“ Tiếp thị.” Không ngờ Tiêu Mộng Kỳ trả lời ngắn gọn, chẳng cho hắn cơ hội thể hiện:

“ Ài, chị mà giúp thì chúng tôi đã không tốn công chạy khắp nơi ... Đúng rồi, bảo sao hắn có cái mồm ba hoa như vậy, có được cái tên Hình Học Chí, thế là điều hồ sơ của hắn ra, tất cả điều kiện đều khớp.” Uông Thận Tu cầm bản tài liệu độc:” Hình Học Chí, nam, 31 tuổi, người thôn Phàn Trang Thấm Huyện, học chuyên ngành truyền thông, chúng tôi tới trường tìm giáo viên của hắn, lấy được cách liên hệ với mấy nam sinh cùng phòng, trong đó 2 người làm việc ở Đại Nguyên. Bọn họ xác nhận hắn có thiên phú dị bẩm, thời đại học được gọi là Đại Lão Nhị, nam sinh tắm rửa thường lấy cái đó ra trêu đùa ... Sau đó Dư Tội dẫn người tới Hàm Đan phục kích cả đêm ... Vừa hoàn thành bắt giữ.”

Phá án luôn không thể thiếu thành phần may mắn, song may mắn cũng giống cơ hội chúng ta gặp được ở cuộc sống, quan trọng phải là nắm bắt được.

Tiêu Mộng Kỳ nghe hết trịnh trọng nói: “ Cám ơn mọi người, tôi chính thức xin lỗi vì lời đã nói trước đó, làm tốt lắm.”

Kính lễ, đáp lễ, hai chàng trai càng phục nữ lãnh đạo có thể cầm được buông được, Tiêu Mộng Kỳ giơ nắm tay lên:” Cố lên các chàng trai, còn vài nghìn vụ án nữa đang đợi.”

Hả? Hai người kia chưa kịp mừng đã rớt hàm nhìn mỹ nữ lãnh đạo chắp tay sau lưng đắc ý rời đi.

“ Xem ra chúng ta phải mời đoàn trưởng tới mới được, lãnh đạo của chúng ta thực sự cần bạn trai rồi.” Lạc Gia Long cười khổ:

“ Hắc hắc, còn phải mời à, có mỹ nữ ở đây, sợ gì sắc lang không đến.” Uông Thận Tu nhìn bóng dáng quyến rũ của Tiêu Mộng Kỳ lướt qua cửa sổ, tặc lưỡi không thôi, tới nay mỹ nữ lãnh đạo vẫn độc thân thực sự là bí ẩn, đám anh em không chỉ thảo luận một lần:

Cách đó mấy trăm km, kiểm tra hành lý và nhà ở mất hơn 3 tiếng, gần trưa xe áp giải mới lên đường.

Tập kích trăm dặm, cắm chốt cả đêm, ba người phải luân phiên ngủ, lên xe mộ cái Thử Tiêu nói tới hắn ngủ, thế là lăn ra ngủ luôn, Hùng Kiếm Phi làu bàu chửi thứ chó má vừa ngủ dậy, Dư Tội còn chưa ngủ, chưa dứt lời thì Thử Tiêu ngáy khó khò rồi. Tức tới mức Hùng Kiếm Phi vừa lái xe vừa mắng chửi, nói đáng lẽ không nên mang theo cái thằng này mời đúng.

Dư Tội cười an ủi, Tiêu ca kính nghiệp được một lần là không tệ, chứ còn gì nữa, nể mặt anh em hắn mới đi đấy, người thường mời sao được.

Xe đi ổn định, Dư Tội ngồi ghế sau nhìn tên lửa đảo từ đầu tới cuối cúi đầu không nói.

Lục xoát chỗ ở thu hoạch không ít, tên này làm tiếp thị mỹ phẩm, ai không biết vào phòng hắn còn tưởng là khuê phòng, đủ các loại mỹ phẩm đồ trang điểm. Ngoài ra tìm thấy được mấy thẻ ngân hàng, bên trong có hơn 30 vạn.

“ Hút thuốc không?” Dư Tội hỏi:

Nghi phạm lắc đầu,

“ Có muốn biết tình hình gần đây của Dương Diệp Thanh không? Chính là cô gái mở tiệm hoa đó, cô ấy thích anh như thế, anh không tới mức quên cô ấy chứ?” Dư Tội nghĩ nữ nhân đó phản ứng mạnh mẽ nhất, tựa hồ là người yêu sâu đậm nhất, không đơn thuần được thỏa mãn trên giường:

Hình Học Chí gật đầu.

“ Cô ấy chết rồi.” Dư Tội ảm đạm thở ra một làn khói:

Hùng Kiếm Phi thiếu chút nữa lạc tay lái, cái thằng khỉ này lại bày trò gì thế?

Nghi phạm kinh sợ rồi hoàng loạn, cánh môi run bần bật, không có âm thanh nào phát ra.

“ Nghĩ đi, nếu chỉ là lừa vài đồng, chúng tôi tốn công chạy xa thế bắt anh làm gì? Chúng tôi tìm anh mấy tháng rồi, tìm khắp bạn học của anh mới tìm ra anh ... Đây là vụ án mạng, tôi khuyên anh khi hỏi cung thì thành thật khai báo, vào đó rồi bớt chịu tội.” Dư Tội vẻ mặt hết sức nặng nề:

“ Không, không, không ... Tôi không giết cô ấy.” Nghi phạm kinh khủng nói:

“ Cô ấy chết trong nhà, bị hạ độc vào cốc, anh bán mỹ phẩm, chắc tiếp xúc nhiều chất hóa học lắm phải không?”

“ Không, không phải tôi, chúng tôi không chia tay ở nhà cô ấy, tôi tới nhà cô ấy chỉ một lần.” Nghi phạm ra sức biện giải:

“ Một lần là đủ rồi, không hoài nghi anh thì nghi ai.” Dư Tội tỏ ra không tin:

“ Thực sự không phải tôi đâu, tôi tới nhà cô ấy qua đêm, hôm sau còn cùng nhau thức dậy, giúp cô ấy mở hiệu, sau còn cùng ăn cơm, đi bar với nhau ...”

“ Vậy chia tay khi nào?”

“ Tháng hai, tháng hai năm nay.”

“ Vậy thì đúng rồi cô ấy chết 07 tháng 2, cũng là thời điểm anh biến mất khỏi Đại Nguyên.”

Nghi phạm lắc đầu liên hồi: “ Anh cảnh sát ơi, không phải tôi đâu, khi tôi đi cô ấy tiễn tôi lên tàu hỏa ... Cô ấy, có khi là cô ấy không tìm được tôi ... Nên nghĩ quẩn … đúng, chắc là thế rồi … anh ơi, không phải tôi …”

Dư Tội mắng: “ Vớ vẩn, anh là ai chứ, cho rằng có người vì anh mà tự tử à?”

“ Không nhất định là vì tôi, tôi vay của cô ấy 8 vạn, chẳng lẽ vì số tiền này sao?” Nghi phạm rối rít phân bua:

Dư Tội quay đầu đi không thèm nghe giải thích.

Nghi phạm càng sợ, nếu chỉ là chuyện lừa đảo thì hắn không sợ vì hắn có thể cãi, nhưng dính vào án mạng có khi phải lấy mạng đền mạng, khóc không ra nước mắt: “ Thật mà, tôi thấy cô ấy là bà chủ nhỏ, muốn cùng cô ấy sống tạm vài ngày, vay ít tiền ... Sao tôi dám giết người?”

“ Ra thế ...” Dư Tội chuẩn bị tổ chức lời nói dối tiếp theo, bỗng nhiên Hùng Kiếm Phi đỗ xe lại bên đường, đột nhiên mở cửa xe chạy đi không nói gì. Dư Tội tưởng chuyện gì vội đuổi theo, ai ngờ thấy hắn cười lăn cười bò, cười khó coi hơn khóc, tức giận đá đít hắn một phát quát: “ Nhịn đi, mới bắt đầu thôi, đừng để lộ.”

Hùng Kiếm Phi nhịn cười gật đầu, đây mới là thằng lừa đảo cần bắt nhất.

Bình Luận (0)
Comment