Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 881 - Q8 - Chương 027: Miễn Nộp Thuế. (1)

Q8 - Chương 027: Miễn nộp thuế. (1) Q8 - Chương 027: Miễn nộp thuế. (1)

Xe lại lên đường, Dư Tội đợi thêm một lúc cho nghi phạm thấp thỏm, hời hợt nói: “ ... Cho dù anh không giết người vậy tính chuyện liên quan tới anh đi ... Khi chúng tôi tím kiếm anh phát hiện anh lừa dối không chỉ một ngữ nhân ... Nhớ Chu Lệ ở ĐH Sơn Bắc không ... Không nhớ à, vậy Trần Phương Hoa ở hiệu sách ... Hả, cũng không nhớ, vậy nhất định nhớ Lý Gia Hương, người mẹ đơn thân ấy ... cũng không nhớ sao?”

Nghi phạm không ngốc, Hùng Kiếm Phi dừng lại khi nãy làm hắn trải qua được kinh hoàng ban đầu, giờ lợn chết không sợ nước sôi, lắc đầu:” Không nhớ, tôi không biết ai hết.”

Dư Tội trừng mắt với Hùng Kiếm Phi qua gương chiếu hậu, thoáng một cái lại có chiêu mới: “ Không nhớ cũng phải, loại nữ nhân đó tôi kéo quần lên cũng quên thôi, gu của anh kém thật đấy, toàn kiếm loại nữ nhân vớ vẩn …”

Nghi phạm bị chọc đúng chỗ hiểm rồi, giọng điệu Dư Tội đầy khinh bỉ làm cơ mặt hắn giật giật, cơ hàm siết chặt.

“ Không phục chứ gì, ví dụ Ngô Lôi tuy xinh đẹp, nhưng mà ăn nói thô bỉ, chuyện của anh là do cô ấy kể, chậc, lần đầu tiên tôi gặp nữ nhân ăn nói như vậy, tôi còn ngượng thay … nói gì nhỉ, nói trong quần anh mọc dái lừa, lên giường chỉ biết cắm đầu hùng hục như lừa, chả hiểu tình thú gì cả ... Cô ấy chẳng bận tâm vài vạn, coi như bỏ tiền giải trí ... Ha ha ha, tôi nói này Học Chí, anh thiếu thốn nữ nhân tới điên à, hay vì tiền nên cắn răng lên giường với loại nữ nhân ấy?” Dư Tội khinh bỉ hết cỡ:

Hình Học Chí quên thân phận đeo còng của mình, nghiến răng chửi:” Con tiện nhân.”

“ Ài, anh mới hạ tiện, cô ấy kể, cô ấy thích quỳ liếm chỗ đó cô ấy, bảo anh sục vào như heo ... Chậc, người anh em, kiếm tiền như thế xấu hổ quá đi, ít gì cũng học đại học ra, vài vạn mà hạ mình thế à? Đâu phải túng thiếu đến thế ... “

“ Nói dối, nói dối, không có chuyện đó ... Anh không biết nữ nhân đó dâm dục thế nào, thứ hàng nát không biết bao nhiêu người cưỡi rồi.” Hình Học Chí mặt đỏ gay chửi bới:

“ Vậy mà anh còn cưỡi.”

“ Chơi đùa thôi, lại còn được tiền.”

“ Thỏa mãn loại nữ nhân dâm đãng đó chắc phải vài vạn, USD hay EURO?” Dư Tội cố ý hỏi:

“ Đừng nghe cô ta nói linh tinh, tôi chỉ vay có 1 vạn 8, NDT.”

“ Chà, ra thế ... Trí nhớ tốt quá, tiếp tục nói đi, vậy còn ai nữa?”

Nghi phạm cãi nhau một lúc lại sững sờ, không xong, mắc lừa rồi.

“ Đang nghĩ tôi lừa anh chứ gì?” Dư Tội thấy nghi phạm đột ngột yên tĩnh, đoán ra ngay hắn nghĩ gì, bĩu môi khinh bỉ: “ Lừa anh làm quái gì, chuyện anh làm kỳ thực vớ va vớ vẩn, giờ biết án lừa đảo dưới 200 vạn chả ai thèm nhận không, đừng tưởng mình to tát … anh sai là sai ở chỗ Dương Diệp Thanh không nên chết, hỏng hết việc, cục điều mười mấy tổ, hơn trăm cảnh sát truy lùng, chuyện này khỏi nói. Tiền án của anh quá nhiều, ai biết anh có thấy tiền nổi lòng tham, giết người bịt miệng, ai đảm bảo đây là lần đầu anh giết người .... Chúng tôi là hình cảnh, không quan tâm bọn lừa đảo, nhưng án mạng thì không được rồi. Gần đây ở Đại Nguyên xác nữ vô danh thấy nhiều lắm, loại gây án lưu động như anh phải thẩm vấn cho kỹ ... có khi mấy vụ án mạng nữa trong tay anh không chừng.”

“ Không phải tôi, tôi chưa từng giết người.” Nghi phạm nghe tới giết người lại cuống lên:

“ Vậy nói rõ đi, tiền không phải chuyện lớn, trả thì là vay, không trả mới bị coi lừa đảo ... Làm rõ thì cánh sát chúng tôi đỡ mệt đúng không ... Nào nói chuyện Lý Gia Hương đi, người mẹ đơn thân ấy ...”

Lúc này Thử Tiêu cũng dậy rồi, nghe tới say sưa, hắn và Hùng Kiếm Phi nhìn nhau, cùng chung tâm tư.

Ai mới là kẻ lừa đảo?

Phân cục Cổ Lâu hôm nay có chấn động nho nhỏ, từ lúc hết giờ làm liền bắt đầu bận rộn, đầu tiên là phân cục trưởng Trương Nhu Bằng quay về, triệu tập cán bộ trung tầng mở cuộc họp, cảm khái một phen, nói cái gì mà thay đổi lối tư duy, cái gì mà không được sợ khó, cái gì mà hậu sinh khá úy ...

Nghe mãi mới ra, tân chính ủy xử lý vụ án tồn đọng có tiến triển, chưa tới một tuần bắt được nghi phạm của vụ án từ hai năm trước, thẩm vấn ngay trong đêm tìm ra mười mấy vụ lừa đỏ, chưa tính chi tiết, đoán chừng vẫn tăng thêm.

Mọi người xôn xao, trước bao ánh mắt, Tiêu Mộng Kỳ giữ vẻ mặt điềm nhiên kiêu ngạo phát biểu, đại ý là, đây chỉ là phát súng đầu tiên thôi.

Cuộc họp rất ngắn, rất nhiệt liệt, sau cuộc họp càng nhiệt liệt, đón đồng chí áp giải về, giữa chừng có cả chính úy Lý Kiệt từ chi đội, chủ nhiệm Ngô từ tổng cục tới, tuy đây không phải là đại án oanh động, nhưng là án khó, nếu không chẳng chuyên môn mở cả tầng lầu để cất giữ vụ án này, đã có vụ thành công thế nào cũng phải đào xới kinh nghiệm.

Vì thế Tiêu Mộng Kỳ lại thành tiêu điểm chú ý.

Cuối cùng xe cũng về, đi mấy trăm km, toàn xe phủ bụi đất, chỉ lờ mờ nhận ra được là xe cảnh sát, đi vào phân cục trong tiếng vỗ tay, mấy người Trương Như Bằng đi tới bắt tay hỏi thăm, Hùng Kiếm Phi và Thử Tiêu ưỡn ngực kính lễ, đắc ý khỏi nói, làm Uông Thận Tu và Lạc Gia Long ghen tỵ giơ ngón giữa chào hỏi.

“ Người trẻ tuổi đúng là có tinh thần, làm tốt lắm.” Trương Như Bằng cảm khái:

“ Viết báo cáo cho tốt, cục trưởng Hứa hỏi tiến triển không chỉ mộ lần rồi.” Chủ nhiệm Ngô căn dặn:

“ Dư Tội đâu?” Trong đám đông ồn ào, Tiêu Mộng Kỳ nhận ra thiếu một người:

Hai người kia giải thích qua loa, Dư Tội hai ngày chưa ngủ, đã về nhà rồi.

….. …….

Dư Tội từ lúc ăn cơm đã ngáp ngắn ngáp dài rồi, mấy ngày liên đều bạ đâu ngủ đấy, thực sự là mệt mỏi cực điểm, xuống xe ở đường Đông Hoa, bắt taxi về nhà, tới cửa tiêu khu thì đi đã loạng choạng.

Lại mấy ngày không về nhà, gia đình do hai cảnh sát tạo thành có cái khuyết điểm đó, không phải chồng không ở nhà thì vợ không ở nhà, hoặc là cả hai không ở nhà, kết hôn hai năm mà ngủ ở xe nhiều hơn cả ở nhà. Lâm Vũ Tịnh vì thế mà hơn nửa năm trước chuyển sang ban tuyên giáo làm hành chính, dù thế ở cục chống ma túy thì không nhẹ nhàng, tuyên truyền có khi bận hơn phá án.

Tới cửa tòa nhà, Dư Tội lấy chìa khóa mở cửa, vịn tường lên lầu, mặt tường loang lổ, cầu thang bong tróc, thi thoảng có đèn bị hỏng, nhà có hơn 40 m2, hai người đều cá tính, không xin gia đình, mỗi người góp một nửa, đi vay một nữa, miễn cưỡng có cái nhà.

Cái nhà từng vô số lần khao khát, khi có rồi chẳng được như trong tưởng tượng, lúc mới kết hôn đã cãi nhau suốt ngày, quá nửa do chuyện vặt trong nhà hai bên, cha mẹ nhà kia không thích Dư Tội, Dư Tội chẳng xuống nước, còn non nửa vì chuyện trước kết hôn, bát đũa trong nhà vỡ mấy lần rồi. Cảm xúc sâu nhất, Dư Tội lấy thân thể trải nghiệm, bọn họ chỉ xem TV vì đổi kênh thôi mà cũng đánh nhau được.

Có điều y vẫn thỏa mãn, tính khí Lâm Vũ Tịnh không tốt, nhưng mà tâm địa tốt, đối xử với y, với cha mẹ ở Lâm Phần đều rất tốt, không hề chê cha chồng bán hoa quả giống cha mẹ cô, mỗi lần về quê còn sắn tay áo lên giúp đỡ. Chỉ là cha rất là buồn, cô con dâu cao lớn thế này, sao mãi chưa sinh con.

Trước khi kết hôn thì sợ mang thai, kết hôn xong lại chả mang thai được, vì chuyện này hai người chỉ trích nhau. Lâm Vũ Tịnh mắng Dư Tội coi nhà như nhà nghỉ, Dư Tội trách Lâm Vũ Tịnh, nhà nghỉ thì cũng chẳng trở ngại chuyện kia. Tranh cãi xong ai về đơn vị nấy, rồi có khi mấy tuần không gặp một lần.

Cuộc sống ở thành phố là như thế, nhà ở khu thành phố cũ, cách cục chống ma túy tới mười mấy km, tổng đội càng đi gần 30 km, mỗi ngày tan ca gặp giờ cao điểm, đi xa chẳng bằng đi bộ, vì thế cuộc sống sau hôn nhân vẫn giống thời từng mỗi người một phương.

Bình Luận (0)
Comment