Ài ... Lê thân thể mệt mỏi, lên tới tầng 6, không có thang máy, nhà là thế, về rồi như chim mỏi về rừng, có cảm giác an toàn từ tận đáy lòng ... dù có một người sẵn sàng gây sự với anh bất kỳ lúc nào.
Tra chìa kia vào ổ, cạch một tiếng, từ từ mở ra, Dư Tội trước khi về nhà đã gọi điện thoại rồi, vợ có nhà, vừa mở cửa ra thất kinh nhìn vợ đứng sau cửa, tích tắc mắt lồi ra.
Bình thường vợ cảnh phục không rời người, hôm nay mặc bộ váy dài màu lam, còn là loại mép váy có tua, mái tóc búi cao, mặt rõ ràng đã trang điểm, đang dùng ánh mắt ám muội nhìn y.
Dư Tội đóng cửa lại, nhìn bản thân: “ Ăn mặc thế cho ai em, hay là em thừa lúc anh không có nhà ngoại tình đấy?”
“ Linh tinh.” Lâm Vũ Tịnh xía tay vào trán Dư Tội, nhấc váy xoay một vòng: “ Đẹp không?”
“ Không phải nói chứ, đúng là xinh đẹp thật.” Dư Tội thừa nhận, chỉ là giờ y mệt lắm rồi, chuẩn bị ném mình lên giường:
Rầm, Lâm Vũ Tịnh hai tai tay chống cửa, ấn y vào tường, mắt chan chứa tình cảm nhìn chồng: “ Mai mùng 1 tháng 5, em nghỉ, vừa tắm rửa thơm tho lại thay một bộ áo mới ...”
“ Công vụ bận rộn, miễn nộp thuế ...” Dư Tội vội ngăn cản, rất sợ ánh mắt này, giờ hâm mộ cái tên thiên phú dị bẩm kia, làm sao ứng phó nổi mười mấy nữ nhân:
Lâm Vũ Tịnh nhìn chằm chằm, tựa như xem y nói thật hay dối, rất nhanh phát hiện vấn đề, mặt phờ phạc, mắt đỏ kè, cô hôn lên trán chồng một cái:” Lại có án à, giờ anh còn kính nghiệp hơn em ... Không phải tổ chi viện giải tán rồi sao?”
“ Giải tán rồi.” Dư Tội uể oải bước đi, thả mình xuống ghế sô pha:
“ Ăn cơm chưa?”
“ Ăn rồi.”
“ Hay là em làm nóng đồ ăn nhé, hôm nay em làm mỳ, có cả bánh bao.”
“ Không đói, mệt lắm.”
“ Vụ án gì thế, uống ngụm nước đi.”
“ Vụ lừa đảo, đuổi tới Hàm Đan, gần nghìn km, cuối cùng cũng tóm được.”
Lâm Vũ Tịnh mang cốc nước ấm ngồi xuống ghế sô pha, Dư Tội như đứa bé làm nũng, gối đầu lên đùi cô, ôm vợ hít hít, thơm thế:” Vợ ơi, hôm nay em sao thế?”
Quá bất thường, không trách y bẩn thỉu mồ hôi, không mắng y mấy ngày không về nhà, không tra hỏi tiền lương với trợ cấp tháng này dư bao nhiêu, Dư Tội hơi khẩn trương, cảm giác không giống vợ mình nữa.
“ Vậy anh thấy làm sao?” Lâm Vũ Tịnh tủm tỉm cười, ghé thân thể thom phức tới gần, ranh mãnh hỏi:
“ Anh thấy ...” Dư Tội nhìn vợ hồi lâu, thành khẩn: “ Anh thực sự không còn quỹ riêng nữa, nộp hết cho em rồi.”
Trả lời sai rồi, Lâm Vũ Tịnh tức giận đẩy y sang bên, tức giận mắng: “ Chẳng có chút tình thú nào cả, uổng công người ta mặc đẹp thế này .... Ngồi yên đó, em đun nước tắm cho, người hôi rình, mấy ngày chưa tắm rồi?”
Đẩy một cái, sờ đầu, xem cổ áo, như HLV mắng học viên, đây mới là biểu hiện bình thường, nhìn vợ vào nhà tắm, Dư Tội thở phào, tình thú thì hiểu, nhưng không có hứng thú, mệt quá rồi, giờ trừ ngủ một giấc ra, y chẳng muốn gì hết.
Trong nhà tắm, pha nước xong Lâm Vũ Tịnh lén lút thò đầu ra nhìn chồng, sau đó rụt lại, soi gương nhìn gương mặt tốn công trang điểm.
Phấn che đi phần nào chỗ sạm trên má, son làm môi tươi mọng thêm vài phần, cô chuyên môn trang điểm giống như hôn lễ, vì hôm nay là ngày đặc biệt, kỷ niệm kết hôn.
Cuộc sống chẳng hề vừa ý, tiền lương thì không cao, vay mua nhà phải rất nhiều năm mới trả hết, cả hai đều hiếu thắng, không muốn xin cha mẹ. Cô lặng lẽ hồi tưởng cuộc sống sau hôn nhân, đập vỡ bát đĩa mấy lần, nhiều khi cãi nhau không lại, nóng lên đánh cho Dư Tội tím mặt, mỗi lần lại là Dư Tội xin lỗi, dỗ dành cô.
Hôn nhân làm thay đổi con người, dù nam hay nữ, Lâm Vũ Tịnh nghĩ cuộc sống hôn nhân gập ghềnh của hai người, nghĩ tới cuộc sống gặp nhau ít chia cách nhiều, nghĩ tới chồng mỗi tháng trả nợ xong chỉ còn vài trăm, cô vừa áy náy, lại có chút hạnh phúc ngọt ngào.
Vì thế kỷ niệm ngày kết hôn mới xin về sớm, trang điểm thật đẹp, muốn ôn lại cảm giác hạnh phúc đó ... Là gì? Là nụ hôn nóng bỏng? Là đêm động phòng điên đảo đó? Má cô đỏ dần, mở cửa ra nói lớn: “ Này, ngồi dậy tắm rửa ... Biết hôm nay là ngày gì không? Có phải quên rồi không?”
Cô đi tới ghế sô pha mới nhận ra, không phải quên, mà là ngủ rồi, tức thì nóng lên, đá hai phát, kéo dậy bắt trắm rửa, Dư Tội trở mình lẩm bẩm: “ Đi đi, không tắm, mệt chết, anh ngủ chút ...”
Trở mình cái lại ngủ không biết trời đất, Lâm Vũ Tịnh bị hất một chậu nước lạnh, tức giận đá giày cao gót đi, cởi váy mới, cầm món quà ném vào thùng rác, một mình ngồi ở ban công nhìn chồng ngủ như lợn chết.
Vậy là ngày kỷ niệm đó, chỉ còn lại Lâm Vũ Tình xem nụ cười hạnh phúc trên ảnh kết hôn, hồi tưởng lại xúc cảm từng có.
Hôn nhân có lẽ là thế, khi Dư Tội tỉnh, cô không ở bên cạnh, khi cô ở bên cạnh, Dư Tội ngủ mất rồi ...
Dư Tội bị tiếng còi cảnh sát gấp gáp đánh thức, khi mở mắt ra thì trời sáng hẳn, giấc ngủ này rất say, say tới mở mắt ra còn mơ màng tưởng mình đang ở trên xe cảnh sát.
Là chuông điện thoại, bò dậy phát hiện mình ở trên giường, chưa tỉnh hẳn, vì sao mỗi một mình mình mà không thấy vợ đâu? Điện thoại ở phòng khách, cởi trần chạy ra, nhìn số của Hùng Kiếm Phi, sáng sớm thế này làm quái gì vây?
Làm gì à? Hùng Kiếm Phi bên kia nóng ruột, cho Dư Tội một tin tỉnh người, Biện Song Lâm biến mất rồi.
“ Hả? Nếu mà hắn trốn thoát, anh đợi lột cảnh phục đi.” Dư Tội cũng bốc hỏa, làm ăn kiểu gì vậy:
“ Lột hay không nói sau, cậu mau lên, làm sao bây giờ?” Hùng Kiếm Phi cần khẩn, nói mình hết cách rồi, mau mau tổ chức người đi tìm:
Cúp điện thoại một cái, Dư Tội vội vàng đi ra ngoài, vừa cất đút di động vào túi thì rơi bộp xuống đất, ái dà, tức điên, mình đang không mặc gì, thiếu chút nữa trần truồng ra cửa. Nhặt di động lên, may mà chưa hỏng, xác một chút, màn hình còn nguyên, quay về phòng ngủ. Lại tức giận, quần áo hôm qua đâu mất rồi, chợt nhận ra có tờ giấy bên gối, chữ viết của vợ.
"Quần áo trên mắc, bữa sáng bên lò, em về nhà mẹ đẻ, tự nghỉ lễ một mình đi."
Chuyện gì thế nhì?
Dư Tội cảm giác giọng điệu vợ có phần giận dỗi, nhưng chẳng hiểu, cũng chẳng có thời gian mà nghĩ, vội vàng mặc quần áo, đánh răng rửa mặt qua loa, vào bếp mở nổi cơm điện, cháo bát bảo thơm phưng phức, lại còn bánh bao, dưa muối. Trong lòng nhớ tới vợ, hôm qua về thì vợ ăn mặc rất đẹp, hỏi mình có xinh đẹp không, sau đó ... Sau đó mình lăn ra ghế sô pha ngủ.
Vợ mình không mặc váy, sao hôm qua lại quái thế?
Dư Tội bụng đói méo, nhưng không có tí khẩu vị nào, hai người cãi vã triền miên, vui vẻ chẳng nhiều, hơn nữa quen ăn cơm nhà ăn đơn vị, chẳng nấu nướng gì, đột nhiên tốt với mình như thế, Dư Tội rất không quen, vì sao?
Hỏng rồi, nghĩ ra rồi, hôm qua là kỷ niệm ngày cưới, bao sao vợ ăn mặc trang điểm đẹp thế, chết rồi, làm người ta thương tâm rồi, chạy về nhà mẹ đẻ rồi.
Nghĩ một lúc chạy vào nhà vệ sinh tắm rửa, cạo râu, sạch sẽ gọn gàng đi ra, sau đó mới ăn sáng, hiếm khi vợ bỏ công nấu ăn cho một lần, chuyện lớn bằng trời mình cũng có quyền hưởng thụ ... Dù cháo nấu chán hơn cả nhà ăn đơn vị.