Điện thoại thúc giục mấy lần rồi, cuối cùng mấy người Hùng Kiếm Phi tới thẳng nhà tìm, đỗ ở dưới lầu một lúc Dư Tội mới thong thả đi xuống.
“ Người chạy mất rồi, cậu không sốt ruột tí nào à?” Hùng Kiếm Phi mặt dài như cái bơm, ai ngờ niềm vui ngắn chẳng tày gang như thế:
“ Lão tử bị cậu hại chết rồi, nếu truy cứu trách nhiệm, cái chức chỉ đạo viên này của tôi cũng đi luôn.” Thử Tiêu nhìn Dư Tội ăn mặc sạch sẽ thơm tho, không quên đá đểu: “ Ái dà, tinh thần tốt thế, có phải đêm qua biểu hiện tốt trên giường nên được vợ thưởng không?”
Dư Tội chẳng thèm giải thích, mở cửa lên ghế sau: “ Lái xe đi, kể xem chuyện thế nào?”
Vừa đi vừa kể, Biện Song Lâm được tạm tha biểu hiện rất tốt, lại thêm hai hình cảnh được dặn là khách khí với hắn một chút, đừng coi như phạm nhân. Tối qua Hùng Kiếm Phi còn gọi điện hỏi thăm, nói là tất cả bình thường, ai ngờ vì bình thường mà xảy ra chuyện, liên tục mấy ngày bình thường nên buông lỏng cảnh giác, khi ăn sáng mới phát hiện không thấy người đâu nữa.
“ Hắn không thể bỏ trốn, ngồi tù 10 năm chỉ còn 10 tháng ... Nếu là các anh, các anh có chạy không?” Dư Tội nghĩ không thông có lý do gì mà chạy:
“ Nhưng mà hắn chạy thật rồi.” Hùng Kiếm Phi mặt mày đau khổ, sự thực bày ra đó nói gì cũng vô cihs:
“ Chúng ta xin phép 2 tuần, về lý luận thì trong thời gian này hắn tự do ... Cho nên thời gian vẫn còn, đừng sốt ruột, đừng báo lên trên vội, không giải quyết được gì hết chúng ta tự xử lý chuyện này.” Dư Tội an ủi, thực sự y không tin Biện Song Lâm làm chuyện ngu xuẩn ấy, nhất định có nội tình:
Khi xe tới phân cục Cổ Lâu thì Tiêu Mộng Kỳ, Uông Thận Tu, Lạc Gia Long đều sốt ruột đợi ở cổng, chuyện xảy ra quá bất ngờ, trở tay không kịp.
Sau khi thương lượng mấy phương án, một là phát lệnh hiệp trợ tới mấy đồn công an, hai thông báo cho các đội đặc cảnh chấp hành nhiệm vụ ngày lễ, an bài Thử Tiêu và Hùng Kiếm Phi chạy tới mấy khu lấy danh nghĩa tư nhân nhờ mở rộng phạm vi tìm kiếm. Những người còn lại thì tìm hiểu quỹ tích sinh hoạt của Biện Song Lâm ở Đại Nguyên để làm tham khảo tìm kiếm.
Sau đó chia ra việc ai nấy làm.
Xe đi rồi, Dư Tội quay đầu lại phát hiện Uông Thận Tu nhìn mình chằm chằm, hỏi có việc gì thì hắn nói:” Dư Nhi, cậu ngày càng có khí chất lãnh đạo đấy, không để ý sao, xử trưởng Tiêu còn nhìn cậu một lúc.”
“ Thái Sơn đổ xuống cũng không loạn, rất có khí chất.” Lạc Gia Long giơ ngón cái:
“ Khí chất rắm chó, tôi đang nhớ tới vợ, ai mà để ý chuyện này ... Vợ tôi hôm nay đích thân làm cho tôi một bữa, đang hạnh phúc ... Chậc chậc.” Dư Tội đắc ý làm hai người anh em câm nín:
Chả ai hâm mộ đâu mà ngược lại đấy, nhìn xem Dư Nhi của chúng ta đáng thương chưa, bị vợ đánh như cơm bữa, được nấu cho bữa cơm thôi mà hạnh phúc tới thế này. Chuyện bạo lực gia đình ở Dư gia, đừng nói anh em không ai lạ nữa mà nổi tiếng toàn hệ thống rồi, hôn lễ còn bị vợ đánh tím mặt cơ mà.
Hôm nay là ngày lễ, thời tiết rất tốt, người dân xuất hành rất nhiều, đường phố lại không được náo nhiệt.
Từ đường Cổ Lâu đi về phía đâu là vùng xanh hóa, chính là địa giới với công viên Phần Dương, ngày nghỉ nên cả nhà tới đây rất đông, công viên tấp nập, khắp nơi là người, không ai để ý tới một trung niên nam nhân gầy gò, tóc hoa râm. Hắn vừa đi vừa tím kiếm địa điểm trong ký ức, nhưng hắn thất vọng, mười năm qua thay đổi quá lớn, trừ cái công viên này vẫn còn thì tất cả tầm nhìn bị nhà cao tầng che lấp.
Hắn hỏi chợ đồ cổ, trước kia hắn rất quen thuộc nơi này, hỏi mấy người có tuổi, chỉ cho hắn góc tây bắc công viên.
Đi qua đường nhỏ, rời hỏi rừng cây rậm rạp, ánh sáng chiếu xuống hồ nhân tạo, sóng nước lấp lánh làm hắn nheo mắt, cách đây mười mấy năm hắn lái xe nhàn nhã đi qua chợ đồ cổ kiếm đồ sót, tiếp nhận đám bán đồ cổ khom lưng nịnh bợ.
Giờ không ai nhận ra hắn nữa.
Cái chợ bây giờ lớn hơn tưởng tượng, hắn đi quanh hàng rào bên ngoài, giao dịch từ tem, tiền, đồ gốm, đồ sơn mài, đồ đồng, bầy ê hề các quán, điều duy nhất không đổi là đám gian thương mắt láo liên nhìn khách qua lại, tìm dê béo để chém.
Bỗng nhiên hắn mỉm cười, mười năm trước thi thoảng còn thấy hàng thật, bây giờ cơ bản đều là giả.
Giả, giả, tất cả là giả, cả gian thương chả còn tinh thần năm xưa, hô 500, khách trả 50 đã vội vàng bán rồi.
Hắn lại cười, túi tiền eo hẹp, ở trong tù thì chẳng sao, nhưng ra ngoài này nửa bước khó đi, hắn muốn kiếm ít tiền, để làm chuyện hắn muốn làm.
Mục tiêu là sạp bán tiền, chất đống tiền, hai lư hương, một tượng quan âm, hắn ngồi xuống, thuận tay nhặt một đồng xem, lau lau chùi chùi.
“ Mười đống một cái.” Chủ hàng hời hợt nói:
“ Không đáng.” Biện Song Lâm lắc đầu:
“ Láy hết thì năm đồng.” Chủ hàng trực tiếp giảm luôn một nửa:
Keng, Biện Song Lâm ném tiền về, chủ hàng ria chữ bát (八), răng vàng khè, xua tay: “ Quán bán tiền ở Đại Nguyên không có mấy đâu, ở đây đủ nhất đấy.”
“ Tự làm hả?” Biện Song Lâm cười hỏi:
Chủ hàng bĩu môi:” Xéo xéo, kiếm chỗ nào mát mà chơi.”
Nghề này có quy củ, nói rẻ chứ không nói giả, nói giả phạm kỵ húy, cả chợ làm gì có đồ thật, làm sao nói giả được.
“ Có hứng thú làm ăn không?” Biện Song Lâm biết cách đối phó với loại này, hoặc trực tiếp, hoặc là tiền, nếu không miễn bà:
“ Anh muốn bao nhiêu, bán buôn thì 1 đồng 2 hào một cái ..”
Hiểu lầm rồi, Biện Song Lâm lắc đầu: “ Tôi không lấy hàng mà dạy anh bán thế nào?”
“ Tôi bán bao năm rồi còn phải dạy à?” Chủ hàng cười khẩy:
“ Nhưng anh bán được với giá 100, thậm chí cao hơn không?” Biện Song Lâm nói nghiêm túc tự tin: “ Tôi đảm bảo hôm nay anh bán được thấp nhất 50 đồng một cái, hứng thú không?”
“ Có, anh làm được tôi nhận anh làm đại ca.” Chủ hàng giọng giễu cợt, rõ ràng không tin:
“ Không cần, tôi dạy anh, anh chia tôi 20% lợi nhuận ... Nếu không làm được, tôi mua hết chỗ này.” Biện Song Lâm nụ cười cao ngạo, cùng với bồ đồ lao động giặt bạc màu, trông rất giống dân chơi lăn lộn trong nghề lâu năm:
Chủ hàng thấy chả mất gì nên đồng ý, hai người thì thầm một hồi, nghe phương pháp xong lắc đầu: “ Chuyện này không làm một mình được.”
Biện Song Lâm nhìn quanh: “ Đừng nói với tôi là anh bán hàng một minh.”
Xem ra đúng là dân trong nghề rồi, chủ hàng lấy cái di động nát dán băng dính gọi ai đó, tiếp đên đi qua từng quán thì thầm với mỗi người một câu, nghề này là thế cả ổ yểm trợ lẫn nhau.
Biện Song Lâm từ từ đắng dậy, đứng thật xa, dựa vào hàng rào chờ đợi.
Rất nhanh có chiếc xe jeep đỗ ngoài hàng rào, trên xe dán "chỉnh đốn thị trường văn vật", hai nam tử mặc đồng phục cầm một dấm truyền đơn, vừa đi vừa phát, thi thoảng dán vào chỗ trống.
Đó là truyền đơn bảo vệ văn vật, đồng thời có vài dòng đả kích buôn bán văn vật, loại truyền đơn vứt đầy đường này chẳng ai để ý. Có điều Biện Song Lâm biết lai lịch hai người, khi hắn thấy diễn viên quá kém, màn biểu diễn đặc sắc bắt đầu.
Một người cao cầm lo nói: “ Mời quý vị chơi đồ cổ chủ ý, chúng tôi là người cục bảo vệ văn vật, hôm qua nhận được thông báo, Đại Đồng, Vân Thành xảy ra mấy vụ án trộm mộ, một lượng lớn văn vật chảy vào thành phố chúng ta, chủ yếu là tiền cổ ... Nếu các vị tích cực tố cáo ...”
Hai nhân viên kia hô ba lần, đột nhiên có người hô lớn: “ Hồ Tử, vừa rồi không phải là anh mua được một mớ tiền à?”
“ Không có, làm gì có.” Chủ quán vội vàng dọn quán:
“ Đợi đã, đứng im đó.” Một nhân viên khác cục văn vật chạy tới: “ Hồ Lão Khu, mua khi nào?”
“ Không phải mua, không phải ... Cái đó ...” Chủ quán ấp a ấp úng:
“ Đây là văn vật, không phải là đồ cổ, đi theo tôi.” Vị cao quát, đúng giọng điệu hách dịch của người cơ quan quốc gia: