Ồn ào nhốn nháo, chủ quán bị người cục văn vật bắt tại trận, đám đông vây quanh bàn tán, không ít người chơi đồ cổ tự trách mắt kém, nếu mua vài đồng có phải tốt không?
Hai nhân viên bắt người, không ngờ lúc quan trọng, Hồ Lão Khu ném bọc vải đi, sau đó đùn đẩy lao vào đám đông, hai người quát tháo đuổi theo ...
Cái chợ thế là nổ tung, cái bọc kia có mấy chục đồng tiền cổ, có cái bị khách nhặt được, cái bị chủ quán nhặt đi, thế là tranh giành nhau.
“ 50 đồng, tôi mua cả 2 đồng của anh.”
“ Mơ à, 80 đồng, anh có bao nhiêu tôi mua bây nhiêu.”
“ Không bán, Hồ Lão Khu là thằng ngốc, căn bản không biết hàng, thứ này rơi vào tay nhà sưu tầm ít nhất phải 500.”
“ Xem này, của triều Minh đấy.”
“ Bán cho tôi, tôi trả 200 ...”
Không ai để ý tới cái khác nữa rồi, đều bám lấy người nhặt được tiền, ra sức nâng giá, sau khi mấy người bán đi với giá 300, giá lập tức lên tới 500. Đám gian thương thường ngày hận không thể giảm giá tặng miễn phí, hôm nay lại thà bỏ tiền cũng mua lại của người ta, khắp chợ đâu đâu cũng châu đầu thì thầm, thậm chí còn giao dịch ngầm trong ống tay áo.
Còn có người ghê hơn, vẫy xấp tiền dầy hô: “ Ai có 600 một đồng, tôi mua hết.”
Vẫn không ai bán cho hắn, người mua được đã hớn hở chạy mất, nơi này không thể ở lâu, chủ quán nói rồi, mau đi đi, nắng gió cũng là của quốc gia, thứ đào ra được không thể của cá nhân, công an tới tịch thu đấy.
Nghĩ cũng phải, nên người mua cho vào ống tay áo vội vàng đi mất.
Lộn xộn hơn một tiếng có người nhận ra vấn đề, sao có người bán suốt thế, có móc từ trong giày trong quần ra, móc cái là có, móc cái là được vài trăm.
Biện Song Lâm cũng thong thả rời đi, trò lừa gạt bị phát hiện rồi, song không liên quan tới hắn, rời công viên, đi 2 km, nhìn thấy chiếc xe đã xé dòng chữ "chỉnh đốn thị trường văn vật", tới bên xe, Hổ Lão Khu đi nhanh xuống.
“ Lợi hại lợi hại.” Hồ Lão Khu giơ ngón cái, tấm tắc khen:
“ Ha ha ha, chê cười rồi.” Biện Song Lâm chắp tay một cái: “ Anh nên thực hiện lời hứa đi.”
“ Được, đây ...” Lão Hồ lấy xấp tiền nhét vào tay Biện Song Lâm:” 2000, đừng chê ít, tôi cũng không rõ các anh em ở chợ giúp bán được bao nhiêu.”
“ Không ít, cám ơn.” Biện Song Lâm thu lại tiền, vẫy tay định đi:
Không ngờ dễ đuổi đi như thế, Hồ Lão Khu lúc nãy sợ đối phương không chịu đi, giờ lại vội ngăn cản: “ Đợi đã, anh đúng là thần ...sắp trưa rồi, hay là chúng ta cũng ăn cơm, chưa thỉnh giáo quý tính đại danh.”
“ Ha ha ha, muốn thỉnh giáo đường tắt phát tài chứ gì?”
Hồ Lão Khu gật đầu, thời buổi này ai kiếm ra tiền mới gọi là có bản lĩnh thực sự.
“ Vậy dạy anh một chiêu, chất đống tiền lại, rắc bột sắt lên, chôn sâu bảy thước, kiên nhẫn để 3 năm .... Đợi khi lấy ra cơ bản có thể lấy mắt cá giả trân châu, lừa người cũng cần thời gian, cần tích lũy. Anh ra giá có 50, không ai cho là thật đâu, cứ nói 500, không mua thì thôi, không tiếp, tích lũy danh tiếng một tháng là đủ ... Hẹn gặp lại ...” Biện Song Lâm vỗ vai thong thả rời đi ....
Không lâu sau hình tượng của Biện Song Lâm thay đổi, từ trung tâm mua sắm đi ra, hắn mặc bộ Âu phục vừa vặn, trông trẻ hơn rất nhiều, từ hiệu làm tóc đi ra, mái tóc thành đen nhánh, lại trẻ thêm vài tuổi. Giờ gương mặt gày gò u uất của phạm nhân đã thành công vụ viên lâu năm, lại giống người làm ăn bận rộn, loại nào cũng giống.
Lúc này 3 khu, 11 đội tuần tra nhận được lệnh hiệp trợ điều tra, thậm chí có người đi sát qua vai Biện Song Lâm chẳng hề biết.
Đại bộ phận tin tức phản hồi từ các đội đều kết thúc trong thất vọng, đến trưa mấy người Dư Tội đích thân chạy qua các đồn công an, vẫn không có kết quả.
“ Hết rồi, bị cậu hại chết rồi, bộ cảnh phục này của lão tử không giữ được rồi.” Thử Tiêu hậm hực càu nhàu với Hùng Kiếm Phi:
Hùng Kiếm Phi nghiến răng:” Cái đội hình sự này là chỗ xúi quẩy, lần trước cả đội bị khai trừ, còn đội trưởng, chỉ đạo viên giao cho tư pháp khởi tố ... Đừng lải nhải nữa, có chuyện gì lão tử đi theo họ, không liên lụy tới cậu.”
Câu này chặn họng Thử Tiêu, Dư Tội ngồi ghế sau thấy chuyện chưa nghiêm trọng như thế: “ Đừng vội ... Hắn ở Đại Nguyên mấy năm, khẳng định có quen biết, nói không chừng đi thăm người quen rồi.”
“ Đúng rồi, ví như tình nhân.” Uông Thận Tu suy đoán:
“ Cậu cũng thôi đi, 10 năm rồi, dù có cũng đã thành của người khác.” Lạc Gia Long phản bác:
“ Người mới tuy có, nhưng tình cũ vẫn còn, có gì mà không được?” Uông Thận Tu giữ quan điểm:
“ Thôi, đừng làm nhiễu loạn thêm nữa.” Dư Tội vừa xem di động vừa nói: “ Truyền tư liệu cho mọi người rồi đấy, xem xem nơi rời tầm mắt cảnh sát, hắn có thể đi đâu?”
Nghi phạm này có thể xem là nhân vật truyền kỳ, trong lý lịch chưa từng đi học, 16 tuổi rời quê làm ăn, nào là khu mỏ phương bắc, nhà máy phương nam, đều trải qua mà không kiếm được tiền, ngược lại học được bản lĩnh gặp người lừa người, gặp ma lừa ma. Không rõ hắn bắt đầu từ khi nào, nhưng ghi chép đủ kinh người, lừa đảo tín dụng, lừa khoản vay ngân hàng, lừa hợp đồng xí nghiệp, rửa tiền từ đấu giá ... Tội danh chồng chất.
Đây thực sự là cao thủ.
“ Không dễ đâu, mọi người chú ý vụ án, kẻ này cuối cùng sa lưới không còn một xu, nếu không phải khai ra một phần hướng đi số tiền thì năm xưa bị bắn rồi.” Lạc Gia Long phục luôn, bảo sao Dư Tội lại đi tìm hắn:
“ Trong thời gian hắn bị tạm giam điều tra, đúng lúc gặp toàn quốc thanh kiểm tra khai khoáng, hai vị giám đốc quốc xĩ bỏ trốn ra nước ngoài ... Thế là mất chứng cứ, may thật.” Uông Thận Tu tặc lưỡi:
“ Toàn nói thứ vô dụng nữa, hắn chạy đi đầu rồi, chẳng lẽ ra nước ngoài?” Hùng Kiếm Phi cắt ngang:
“ Nếu là tôi, bị giam 10 năm, không rượu, không gái, tôi ra một cái là phải kiếm em gái phát tiết.” Tiêu ca lại thốt ra những câu kinh người:
“ Thế tiền đâu ra?” Uông Thận Tu hỏi:
“ Tiền không phải là vấn đề, giống khi đói chỉ còn lại bản năng, cái gì không dám làm, huống hồ là tên lừa đảo.”
Dư Tội không tham gia tán gẫu, song người có gu cao cấp như Biện Song Lâm sẽ không suy nghĩ như Thử Tiêu, còn bỏ chạy thì càng không thể, loại lừa đảo này thích mưu tính kỹ mới hành động, làm việc kín kẽ, sao có thể hành động tùy tiện như vậy ...
Lúc này có điện thoại, của Tiêu Mộng Kỳ, tin tức từ trại giam truyền tới, Dư Tội nghe một lúc mỉm cười.
………… …………….
Biện Song Lâm ăn xong bát mỳ cay xé lưỡi, mồ hôi đầm đìa, thấy lòng sảng khoái hơn nhiều.
Giá mỳ từ 3 đồng khi vào trại, giờ đã 15 đồng, khi hắn từ quán ăn ra thì đã 2 giờ hơn, hắn không ngồi xe, cứ thể đi bộ, nhìn thành phố cách biệt 10 năm, khắp nơi cảm giác mới mẻ, đi đi lại dừng, chỗ nào cũng thấy nghi hoặc.
Hắn không nhận ra các loại xe đi khắp đường nữa, rất nhiều cô gái mặc hở trên thiếu dưới mà thời của hắn chỉ thấy ở chốn giải trí, thậm chí hắn thấy cô nương mười mấy tuổi đi qua còn ngoái đầu nhìn nhìn mấy lượt, không phải nổi ý dâm tà gì mà trong đầu thắc mắc, cô bé này có mặc quần không vậy? Dù sao hắn cũng không nhìn thấy quần đâu. Không khỏi nghĩ tới mỹ nhân mình từng ôm ấp, không biết họ có sống có tốt không? Có lẽ làm mẹ làm vợ cả rồi.
Quay lại chốn yên hoa, chỉ còn lại bâng khuâng vô bờ.
Có lẽ là già rồi, Lão Biện nghi thế, khi hồi ức càng rõ ràng hơn hiện thực thì đó là dấu hiệu con người đã già.
Nhà cao lên, đường rộng hơn, song con người chẳng thay đổi, bước chân vội vã, ánh mắt lãnh đạm, giống như hắn từng lưu lạc đầu đường, chẳng cảm thụ được chút tình người ấm áp nào, trước cũng thế, giờ cũng vậy.
Bất tri bất giác đi bộ hai tiếng, khi gần mục tiêu, hắn có chút do dự nắm túi quà, nắm rất chặt, mồ hôi ướt tay, đi tới cánh cổng lớn.
Trường kỹ thuật khu Tấn Nguyên.
Đứng ngoài hàng rào sắt nhìn vào rất lâu mới lấy được dũng khí tới phòng gác, đăng ký đi vào, nhìn học sinh ùa ra khỏi phòng, hồi ức tràn về, làm hắn khẩn trương run sợ ...