Thông tin về Lận Thần Tân cũng bị đào xới cẩn thận, tốt nghiệp Đh Nông Nghiệp, đi làm chẳng được bao lâu nghỉ, không hề có nghề nghiệp chính đáng. Vì là người Đại Nguyên gốc, có hai căn nhà ở khu thành phố cũ, giải tỏa đền bù một cái, thế là trực tiếp biến thành phú nhị đại, cuộc sống chỉ có ăn chơi tán gái, rồi cứ thế là thành chuyên gia, người ta tán gái mất tiền, hắn thì nhờ nghề này kiếm ra tiền.
Nói đi nói lại đám anh em chỉ có hâm mộ và hâm mộ, đi xuyên qua hai cái ngõ tới tiểu khu, Thử Tiêu chợt ngăn lại:” Í, mọi người xem, không phải chuyên gia của chúng ta à?”
Oa, đúng như vậy, chuyên gia đang cùng bốn năm nam tử tranh chấp gì đó, bị một tên vung tay tát lảo đảo.
“ Này, sao lại đánh nhau?” Lạc Gia Long tức giận chạy tới:
Mấy tên thanh niên dù nhìn thấy cảnh sát cũng chẳng sợ: “ Quản được à, con mắt nào nhìn thấy chúng tôi đánh nhau?”
Tên cầm đầu xách tai Lận Thần Tân: “ Tiểu Tân, nói với chú cảnh sát, có đánh không?”
“ Không không.” Lận Thần Tân bị xách tai tới đau méo mặt, rối rít nói:
Lạc Gia Long nắm chặt tay, nhưng vì hắn làm việc văn phòng nên có thói quen mặc cảnh phục, đâm ra không dễ hành động, Uông Thận Tu nháy mắt với Gấu Chó, Thử Tiêu mặc thường phục: “ Chặn đường, thả chó.”
Hùng Kiếm Phi sắn tay áo, hùng hổ xông tới, năm tên kia quay người bao vây, tay cầm bóng rổ làm vũ khí, chưa kịp phản ứng bị Hùng Kiếm Phi ôm hông "tha" đi, tới góc chết camera cho một cái tát, làm thằng ranh con xoay ba vòng tại chỗ ngồi bịch xuống, số còn lại ào ào xông tới đấm đá.
Chả khác gì châu chấu đá xe, đối diện với thằng tay chân lẻo khoẻo này thì Hùng Kiếm Phi thành mình đồng da sắt, vung tay như bắt muỗi, tát thằng nào thằng nấy xay xẩm mặt mày, thằng cuối sợ không dám xông vào thì được cú đá vào đít, gục xuống ôm mông.
“ Cút xéo, để tao nhìn thấy nữa đánh gãy chân bọn mày.” Hùng Kiếm Phi rống:
Bọn choai choai lồm ngồm bò dậy chạy, tránh thật xa tên dã nhân.
Lạc Gia Long lúc này ngông nghênh đi tới bên Lận Thần Tân: “ Đoàn trưởng, anh em nghĩa khí không?”
“ Có, vậy sau này chúng vẫn kiếm tôi gây chuyện thì sao?” Lận Thần Tân xem ra đối phó với nam nhân rất mù mờ:
“ Cứ nói với chúng có anh đây ở đội trọng án, từng giết vài thằng rồi.” Hùng Kiếm Phi làm động tác vuốt tóc, lúc này không ai soái hơn hắn nữa:
“ Thật không?”
Mọi người cùng gật đầu, Lận Thận Tân nhìn bộ dạng hung hãn của Hùng ca, cũng tin không giả:” Được rồi, sau này tôi gọi anh là anh, ai gây sự với tôi, báo tên anh ra.”
“ Ha ha ha, bọn nhãi con, xử lý chúng chỉ làm mất giá.” Hùng Kiếm Phi nhìn Lận Thần Tân còn ôm mặt: “ Vừa rồi là sao?”
“ Chuyện này ...” Chuyên gia Lận ấp úng:
“ Chả lẽ thường ngày anh bị chúng bắt nạt suốt.” Lạc Gia Long tức lắm:
“ Không phải, không phải ... Hắn theo đuổi một cô gái ba tháng không được, tôi chỉ mất ba ngày đã đi thuê phòng, hắn biết nên gây sự với tôi ... Loại này không có tố chất, chỉ biết giở trò lưu manh ...” Lận Thần Tân tức giận:
Chậc, loại chuyện này thật là không nói đúng sai được, Lạc Gia Long khoác vai hắn kéo đi, hắn vội nói hôm nay tụ tập với mấy người hay liên hệ qua mạng, chuẩn bị chuyên đề buổi diễn giảng lần sau, mọi người nói mãi hắn không chịu theo.
“ Tôi có chuyện thật mà ...” Lận Thần Tân mặt nhăn nhó: “ Để hôm khác đi.”
“ Tiếc quá, xử trưởng Tiêu dặn chúng tôi nhất định phải mời được anh, vụ án phá được rồi, cô ấy khen không ngớt miệng ...” Uông Thuận Tu chép miệng:
Lận Thần Tân sáng mắt đợi nói tiếp.
Không ngờ hết rồi, Uông Thận Tu phất tay: “ Đi thôi anh em, người ta không thích thì đừng ép.”
Đám anh em hiểu ý, quay đầu bỏ đi luôn, chẳng nói thêm lời nào.
“ Này này, đừng đi ... Đợi tôi với ... Tôi mời khách, anh Hùng ... Đợi tôi ở ngõ, tôi lấy xe chở mọi người, đợi tôi nhé ...”
Đám anh em quay đầu lại thì hắn vội vội vàng vàng đi lấy xe rồi, cả đám cười lăn cười bò, đánh chết cái nết không chừa, cái mặt sắp sưng lên rồi còn nghĩ tới nữ nhân .
…. …..
Mùng 2 tháng 5, Dư Tội ở đội hình sự đường Khai Hóa đã 36 tiếng.
Biện Song Lâm ăn mặc chính thức, suốt 36 tiếng anh, trừ suy nghĩ thì đọc hồ sơ Dư Tội giao cho, ăn uống lẫn đi vệ sinh đều được huấn luyện trong trại rồi, tốn rất ít thời gian.
Dư Tội còn kiên nhẫn được, Tiêu Mộng Kỳ đi về mấy lần, hôm qua ngồi ba tiếng mà người ta không nói câu nào, chào cũng chẳng có một câu, giờ hiểu chuyên gia thực sự làm cao thế nào rồi.
Vụ lừa đảo xe đã lên tới con số 23, đều là lấy lý do xe có vấn đề không đủ thủ tục, bày ra trò lừa giao tiền, mô phỏng tiếng nạn nhân lừa tiền.
Đa phần vụ án xảy ra ở địa bàn của đội hình sự đường Khai Hoa, vì nó nằm giữa địa bàn hai huyện giao cắt với thành phố, lại có chợ xe cũ tấp nhập, thuận tiện cho kẻ lừa đảo bày trò.
Vụ án này khó ở chỗ, đám lừa đảo ngang nhiên tới rút tiền cũng chẳng che đậy gì, vì chúng biết cảnh sát không vì vài nghìn đồng mà truy đuổi mình, chả bằng tiền đi lại, cho nên nghi phạm thì có, thông báo cảnh sát địa phương rồi song không có động tĩnh gì.
Lời giải ở đâu? Tiêu Mộng Kỳ nhìn Dư Tội đang xem bản đồ, rất chú tâm, điều này làm cô yên lòng, nhìn Biện Song Lâm ngồi ở vị trí đội trưởng, cô lại tức không chỗ phát tiết, chẳng qua là tên phạm nhân thôi, nghĩ mình là chuyên gia thật đấy à?
“ Biện Song Lâm, nếu không được thì đừng cưỡng ép bản thân nữa.” Tiêu Mộng Kỳ lên tiếng, lãnh đạo giận rồi:
Dư Tội nháy mắt ra hiệu, Tiêu Mộng Kỳ lờ đi, Biện Song Lâm cười: “ Tôi không cưỡng ép mình, cũng không tới mức không làm được.”
“ Thế à?” Tiêu Mộng Kỳ mỉa mai: “ Ngồi một chỗ có thể lừa được người khác chứ không bắt được ai đâu.”
“ Một vụ lừa đảo xuất sắc là ở càng gần sẽ thấy càng ít, hiện giờ các vị ở gần nhất.”
“ Nghe khẩu khí của anh thì có thu hoạch hả?”
“ Có một chút, nhìn vụ lừa đảo giống nhìn người, đầu tiên nhìn xuyên lớp ngụy trang bên ngoài, lúc đó mới thấy bản chất ... Phương thức này giống tâm lý học, nghe có vẻ mơ hồ, nhưng đại bộ phận có chứng cứ khoa học ... Vì như, tôi nhìn ra hai người ...” Biện Song Lâm mập mờ:
Cái tên này, giọng điệu lừa đảo giang hồ, lừa chết người không đền mạng, Tiêu Mộng Kỳ không dễ dọa như thế, cười nhạt không thèm để ý.
“ Ví như nữ cảnh sát này, độc thân đúng không?” Biện Song Lâm do dự một chút nhìn Tiêu Mộng Kỳ nhíu mày, bổ xung: “ Từng có một đoạn tình cảm không muốn nhắc tới.”
Dư Tội định xen vào hòa giải, không ngờ Biện Song Lâm chuyển qua y, xiên một nhát: “ Anh đã kết hôn, nhưng không mấy hạnh phúc.”
Thế là tăng thêm một người á khẩu, Biện Song Lâm tiếp tục tấn công Tiêu Mộng Kỳ: “ Cô khát vọng thế giới lãng mạn của hai người, không thoát được ám ảnh quá khứ ... Còn anh, từng bị nữ nhân bỏ rơi, tôi nhìn ra anh có ý thức đề phòng rất cao, vợ à? Không phải, nữ nhân khác ... Cũng không phải, a, hiểu rồi, anh bị mẹ bỏ rơi.”
Hùng Kiếm Phi sửng sốt, chỉ đám anh em mới biết Dư Tội không có mẹ, sao tên lừa đảo này lại nhìn ra.
Ánh mắt Tiêu Mộng Kỳ trở nên nguy hiểm, Biện Song Lâm nhìn sang cô: “ Cô có vẻ thích một người có vợ, hình như người này lại lờ cô đi.”
Rồi, mặt Tiêu Mộng Kỳ đỏ rực như tôm luộc, chút tình cảm mập mờ của hai người ùa về, Dư Tội cũng nóng rát mặt, như bị người ta bắt gian tại chỗ.
“ Vớ vẩn.” Tiêu Mộng Kỳ ném hồ sơ bỏ đi:
Hùng Kiếm Phi lè lưỡi, vội vàng chạy theo chủ nhiệm Tiêu.
Chỉ còn lại hai người thôi, Dư Tội nhìn Biện Song Lâm chằm chằm, như muốn vạch trần bí mật của hắn:” Tôi hiểu thủ đoạn của đám thầy bói rồi, đó là nói những lời chung chung, tựa đúng tựa sai, sau đó dựa vào biến hóa nét mặt của đối phương mà đổi khẩu khí. Ví dụ như tôi, ai kết hôn chẳng có chút va chạm không hạnh phúc, anh nhìn phản ứng của tôi để đánh giá mức độ không hạnh phúc đó cao hay thấp. Hoặc như lãnh đạo của tôi, cô ấy xinh đẹp như vậy, thế nào chẳng trải qua chuyện tình cảm, lưu luyến là bình thường, còn không bước qua được ám ảnh chỉ là ám thị anh gài vào.”
“ Đúng, nhưng không hoàn toàn ....” Biện Song Lâm giơ ngón cái: “ Trên người cô ấy có mùi nước hoa thoang thoảng, tôi nghĩ, nếu làm vợ làm mẹ, khó có loại nhã hứng này, nên tôi đoán cô ấy độc thân. Đương nhiên vẫn còn, ví như cảnh phục của cô ấy được sửa, bỏ lại ở phần eo, cổ áo cô ấy gắn món trang sức nhỏ, đó là tín hiệu muốn được chú ý, tự luyến và thêm vào khát vọng chú ý tới mức đó, không độc thân mới lạ.”
Dư Tội cũng nhìn ra điều đó, con mắt kẻ lừa đào và kẻ trộm giống nhau, chỉ là có thứ y không nhìn ra: “ Cô ấy đối với tôi ... Tôi nói là, tôi không nhận ra.”
“ Cái này gọi là người trong cuộc thì mù mờ, cô ấy rõ ràng cấp bậc cao hơn anh, trong khi đối xử với nam giới khác rất gay gắt, đối diện với anh lại bao dung hơn nhiều ... Hai người e không đơn giản là đồng nghiệp, chuyện nam nữ không đơn giản thì là phức tạp rồi.” Biện Song Lâm cười gian, vẫn là thù đoạn ăn nói mập mờ khiến con quỷ trong lòng mỗi người tự phát huy phần còn lại thôi: “ Xem ra tôi đúng rồi, cả ai khát vọng đối phương, lại không dám vượt qua giới hạn ám muội.”
Dư Tội xua tay: “ Lão Biện, cô ấy là cấp trên của tôi, về sau đừng nói chuyện này nữa. Chúng ta chỉ nói chuyện vụ án thôi ... Anh có phát hiện gì rồi?”
“ Được, vậy nói vụ án ...” Biện Song Lâm mỉm cười, hắn chỉ muốn khẳng định tiếng nói để không bị coi thường, không muốn đi quá xa kích thích người ta: “ Mọi chuyện đều có quan hệ nhân quả, anh nói xem, chẳng lẽ một tên hoặc một đám lừa đảo có tài thông thiên triệt địa, biết dải đường Khai Hoa này toàn người ngốc dễ lừa, nên lừa liền hai mấy vụ?”
“ Đúng, nơi này xảy ra nhiều vụ án như thế, khẳng định có nguyên nhân.”
Chuyên gia chỉ điểm một câu, khúc mắc mấy ngày qua được gợi mở.