Lúc này một chuyên gia khác Lận Thần Tân trải qua hai ngày tiếp xúc, được Lạc Gia Long và Uông Thận Tu thay đổi xưng hô từ "đoàn trưởng" sang "chuyên gia" rồi tới "thú y" rồi, mỗi lần như thế hắn đều u oán tặng kèm ngón giữa.
Ghét nhất là trên người tên này có tới 3 cái di động, mỗi cái 2 sim, 6 số điện thoại cứ réo liên hồi, mỗi lần như thế hắn lại bỏ điện thoại xuống bắt đầu tán gái.
Mở đầu tiêu chuẩn là: A lô, Mỹ Mỹ, nhớ anh phải không? Không nhớ à? Đừng thế mà, thật thương tâm.
Chua hơn chút thì: A lô, Mỹ Mỹ à ... Vừa dậy? Anh đoán nhé, mơ thấy anh phải không?
Lưu manh chút thì: Chị Huyền, vì sao nghe giọng chị một cái là muốn thuê phòng rồi.
Hoặc phũ phàng: Kiều Kiều, đừng làm phiền anh được không? Anh chưa muốn kết hôn.
Lạc Gia Long mở rộng tầm mắt, từ giọng điều có thể phân loại, vừa tán tỉnh, đã lên giường, chuẩn bị đá, còn cả quan hệ không chính đáng thời gian dài không định đá.
Nghe nói Lạc Gia Long chỉ có một bạn gái, Uông Thận Tu còn độc thân, hắn cười cứ như nghe chuyện cười vậy.
Nói ra Lạc soái ca và Uông phong cách trong anh em cùng khóa là nhân vật phong lưu, gặp người ta bị đả kích không hề nhẹ, người ta mở miệng có thể kể mấy chục loại giày dép nữ, cả trăm loại túi sách, biết vô số cách phối hợp quần áo.
So ra, cảm thấy mình sống càng ngày càng tệ.
Quen biết rồi cũng nhận ra thói xấu của Thú Y, ba câu không rời chủ đề nữ nhân, có cơ hội là nghe ngóng chuyện riêng tư của Tiêu Mộng Kỳ, nơi này còn chút hấp dẫn với hắn là nhờ mỹ nữ lãnh đạo. Bữa tối hôm đó Tiêu Mộng Kỳ chỉ hỏi đúng một câu, giọng điệu thì lãnh đạm, thế mà hắn ở lỳ phân cục Cổ Lâu không đi nữa.
Không đi đã đành, vốn hi vọng nhớ hắn moi ra thêm vài vụ án, nhưng mà tên này rõ ràng tâm tư không ở vụ án nữa.
Thử đem tới vụ án nữ nhân bẫy tình, hắn lắc đầu, vô vị, vào nhà khách bắt cả đống, bắt không hết, kiếm cái khó hơn.
Chuyển sang mấy vụ lừa bán, đại đa số là những cô gái xin việc, chớp mắt bị bán tới vùng núi làm vợ người ta, Thú Y hỏi, phải xuống quê à? Tôi ghét nơi đó ...
Sau khi thử bốn năm loại, Uông Thận Tu có chút không nén được giận:” Rốt cuộc anh hứng thú với cái gì?”
Lận Thần Tân nghiêm túc nói: “ Có tính khiêu chiến, có tính sáng tạo, quá thông tục vô vị lắm.”
“ Vậy tự tìm đi, nhưng cảnh cáo anh, không được tiết lộ vụ án ra ngoài.” Uông Thận Tu phủi tay không quản nữa:
Lận Thần Tân đứng dậy tự đi tìm thật, vừa tìm vừa nói: “ Cách anh coi coi to tát chứ bán hoa quả ở đầu đường họ còn thấy nhiều bọn lừa đảo hơn các anh.”
“ Được, vậy tìm không ra tự xuống lầu về nhà, xử trưởng Tiêu nhờ tôi thay mặt cám ơn sự giúp đỡ của anh.” Lạc Gia Long yếu ớt nói:
“ Này, đừng quên các anh hứa giúp tôi hẹn cô ấy nhé, tôi thực sự muốn xem tán tỉnh một hoa khôi cảnh sát khó cỡ nào.”
Hai người hết nói, ngày càng không nhìn ra cái tên làm người ta tức chết này lại làm nhiều nữ nhân si mê như thế, Uông Thận Tu lẩm bẩm: “ Xem ra không dựa vào được Thú Y nữa rồi, phải dựa vào chúng ta thôi.”
Lạc Gia Long nuối tiếc:” Ừ, cố hết sức thôi, dù sao cũng có một vụ án để ăn nói rồi, mỗi tội là nhanh quá, tôi phá án chưa thấy đã thì đã xong.”
Chưa tìm ra thêm manh mối gì thì Dư Tội gọi điện tới, bảo tới ngay, hai người vỗ tay, hưng trí chạy đi, quên cả Lận Thần Tân ở sau kệ hồ sơ.
Rất lâu sau chuyên gia tán gái hưng phấn chạy ra hô:” Hai anh, hai anh, tôi phát hiện ra bảo bối rồi, nhiều người tới Đại Nguyên bị lừa xe riêng cùng với tài vật, từ đầu tới cuối chỉ thấy một mỹ nữ bắt chuyện, sau đó ... Í, đâu rồi ....”
Đâu rồi, không thấy ai nữa, chắc là hai tên cảnh sát lại lười rồi, ài, bảo sao hiệu suất của cảnh sát bây giờ kém thế.
“ Hán Gian, Lạc Đà, đi thôi ...” Thử Tiêu đột nhiên chạy vào hô:
Lận Thần Tân tức thì tóm lấy muốn giảng giải phát hiện của hắn, Thử Tiêu nói Dư Tội có phát hiện, gọi mọi người tới thảo luận.
“ Chỉ một phút thôi, tôi phát hiện ra bảo bối rồi.” Lận Thần Tân khẩn khoản:
Thử Tiêu xem qua một cái ném lên bàn: “ Không có khái niệm thời gian à, vụ án từ bốn năm trước rồi, sao tìm được nữa.”
Nói rồi định đi, Lận Thần Tân ra sức kéo lại: “ Anh nghe tôi nói đã, người kiếm cơm bằng nghề này không ít, tôi cũng nghe nói có em gái xinh đẹp chuyên môn dựa vào vốn bản thân kiếm ăn, câu một người vùng ngoài, chưa đụng vào cô ta một cọng lông đã bị xẻo mấy chục vạn.”
“ Oa, giỏi thế, anh quen à?”
“ Không quen, tôi chỉ nghe nói thôi, tôi có ý định này, anh muốn thử không?”
“ Hiểu rồi, thấy tôi ngốc nên định bảo tôi làm dê béo cho người ta xẻo chứ gì?” Thử Tiêu trừng mắt, hắn bị đám anh em dùng làm thịt mỡ nhử người nhiều rồi, tự biết thân biết phận:
“ Oa , thông minh thế, ai nói anh ngốc chứ?” Lận Thần Tân hớn hở:
“ Xéo.” Thử Tiêu tức tím mặt:
“ Anh nghĩ mà xem, anh như thế này không tán được gái, nhưng có cách để gái tán anh ... Anh cũng không thể bắt được kẻ lừa đảo, nhưng có cách khiến kẻ lừa đảo tự tìm tới cửa.” Lận Thần Tân cuống lên, thay đổi giọng điệu:
Hiệu quả rồi, Thử Tiêu quay lại, nhìn hắn một lượt: “ Thú Y, nếu anh mà trêu tôi, tôi cho anh biết thế nào là đau khổ, cách gì?”
“ Dễ lắm, chỉ cần anh có tiền ...”
“ Vớ vẩn, tôi mà có tiền còn cần làm nghề này à?”
“ Chậc, vờ có tiền là được ... Tôi sẽ bố trí cho anh trường hợp hay xảy ra vụ án, hội sở cao cấp, sàn nhảy, hoặc là thứ quán bar chuyên xẻo người, đảm bảo anh chỉ cần mặc bộ vest đặt riêng giá 1000 USD, tay đeo Rolex giá 40 vạn Euro, tay cầm chìa khóa xe Aston Martin ... Nếu mỹ nữ kia còn tìm mục tiêu chắc chắn sán tới.”
Thử Tiêu dù gì làm cảnh sát vài năm, không tin: “ Trùng hợp thế à, cứ thế là gặp được nghi phạm?”
“ Tin tôi đi, nơi thổ hào xuất hiện không nhiều, tôi biết hết.” Lận Thần Tân không lạ gì những chỗ vung tiền như rác đó:
“ Nhỡ không gặp được thì sao?”
“ Thì anh được chứng kiến sức hút chốn phong nguyệt, có khi anh câu được một hai em gái, vấn đề trang bị do tôi giải quyết.”
“ Điều kiện là gì?” Tiêu ca không hề ngốc, hỏi thẳng:
Lận Thần Tân hít sâu một hơi nói:” Tôi muốn làm cảnh sát.”
Yêu cầu bất ngờ này làm làm Thử Tiêu rùng mình, không nói một lời quay đầu muốn chạy, Lận Thần Tân đuổi theo tóm lấy, chất vấn: “ Thái độ của anh sao thế hả, tôi có tinh thần chính nghĩa chứ, tôi chỉ có vấn đề tán gái thôi, các anh trừ không biết tán gái thì toàn thân là vấn đề ... Anh Tiêu, tôi dạy anh tán gái được không, đảm bảo tán được cực phẩm.”
Nét mặt Thử Tiêu biến đổi liên hồi, làm cảnh sát đâu hay ho như bề ngoài, không nỡ đẩy người ta vào hố lửa, nhưng mà điều kiện hấp dẫn quá, hắn nuốt nước bọt, tên này tự tìm đường chết không thể trách mình: “ Anh giúp tôi phá được vụ án này, tôi sẽ giúp anh, không phải bốc phét chứ, cục trưởng công an thành phố Hứa Bình Thu là chú tôi đấy.”
Mạnh miệng quá, song cũng đáng tin, chứ loại vừa béo vừa ngốc thế này làm cảnh sát đã khó, nói gì tới làm lãnh đạo, chắc chắn là phải có chỗ dựa lớn rồi, Lận Thần Tân bắt tay: “ Đồng ý.”
Vì thế đôi tâm đầu ý hợp này buổi chiều hôm đó biến mất, bên kia bẩn rộn, không để ý tới thứ chảy thay toàn kiếm cớ chuồn về nhà ra gì.
……. …..