“ Mời vào.”
Hứa Bình Thu nghe thấy tiếng gõ cửa thuận miệng đáp một câu, ngẩng đầu lên thấy Tiêu Mộng Kỳ lưng thẳng tắp bước vào, ông bỏ kính xuống, che dấu đi thị lực đã thoái hóa.
Một tuổi hoa rực rỡ, một chiều tà xế bóng, từng có thời ánh mắt của ông khiến Tiêu Mộng Kỳ hiểu lầm, về sau mới nhận ra đó là ánh mắt hâm mộ tuổi xuân của cô, khép chân kính lễ: “ Cục trưởng Hứa.”
“ Đừng khách khí, ngồi đi.” Hứa Bình Thu xua tay, một tuần thích ứng chưa qua đã phá được vụ án liên hoàn, nói thế nào cũng là vất vả công cao, chỉ là nhìn nụ cười lấy lòng của cô bé đó biết không phải chuyện hay: “ Được rồi, tôi không thừa lời nữa, muốn tôi giải quyết vấn đề gì?”
Tác phong mạnh mẽ dứt khoát của Lão Hứa nổi danh lắm rồi, Tiêu Mộng Kỳ nộp báo cáo, vụ án thì chỉ kết quả đáng nói, vì thế cô tập trung vào hai vị chuyên gia, một thì là phạm nhân đang chấp hành án tù, một thì không có nghề nghiệp đàng hoàng, lo lắng của cô cũng là ở đây: “ ... Cục trưởng, chuyện này mà truyền ra ngoài, e thành trò cười mất, tôi lo người ngoại cuộc biết sẽ sinh chuyện không hay, đương nhiên không thể phủ nhận tác dụng của họ trong việc thúc đẩy tiến độ vụ án.”
“ Vậy thì xong rồi, cũng giống như điều tra hình sự dùng người bắn tin vậy, không có nguồn tin, không có đồng nghiệp hỗ trợ thì cảnh sát cao minh nhất cũng là mù điếc thôi ... Không cần cố kỵ, cứ phóng tay mà làm, không cần băn khoăn gì cả, đương nhiên phải chú ý bảo mật. Bệnh lâu cần thuốc mạnh.”
“ Có thượng phương bảo kiếm của lãnh đạo là tôi yên tâm rồi.”
Hứa Bình Thu nhận ra Tiêu Mộng Kỳ nói thế nhưng chưa hết lo âu: “ Còn chuyện khác à?”
“ Vâng, là quá trình phá án, không được tiêu chuẩn lắm, thế nên tổng kết kinh nghiệm áp dụng cho đơn vị khác.”
“ Ừm ...” Hứa Bình Thu cũng gặp vấn đề này lâu rồi, thời gian đầu ông muốn đưa Dư Tội vào quy củ, nhưng nhanh chóng nhận ra, chuyện này đeo xích vào chân y: “ Đành vậy, mọi chuyện không thể thập toàn thập mỹ, cách thức không thể mô phỏng thì làm rõ thủ đoạn của chúng là được, các đơn vị khác có ngộ ra được gì hay không thì xem tạo hóa của họ.”
“ Tôi ... Tôi cũng không chỉ huy được họ.” Tiêu Mộng Kỳ ấp úng một lúc mới nói:
Hứa Bình Thu mỉm cười, đây mới là tâm kết thực sự của cô bé này: “ Có phải đám sâu hại đó không xin chỉ thị của cô, chỉ xong việc mới báo cáo.”
Tiêu Mộng Kỳ xấu hổ gật đầu.
“ Ha ha ha, trên người hình cảnh ít nhiều có vài phần tính thổ phỉ, ai mạnh hơn, ai thủ đoạn cao hơn sẽ có tiếng nói trong đoàn thể, cô chưa chỉ huy được, vì họ chưa thừa nhận cô, chuyện này tôi không giúp được.” Hứa Bình Thu uyển chuyển nói: “ Hơn nữa ý nghĩa của lãnh đạo không nhất định nằm ở hai chữ chỉ huy, đến như tôi ở vị trí này rồi, vẫn có người chửi sau lưng rôi, khi tôi làm đội viên còn dám đập bàn chửi cả chi đội trưởng mà ... Quan trọng là cô có hòa nhập được vào với họ không, có khiến kết quả diễn ra đúng ý mình không, nắm được toàn cục không, đừng quá so đo từng chuyện nhỏ nhặt.”
…………. …………
“ Chúng ta không cần suy nghĩ quá nhiều chuyện vụn vặt như thế, vì nghĩ quá nhiều, quá nhiều cố kỵ, nên khi chưa bắt đầu vụ án đã níu chân mình rồi ... Hãy gạt bỏ tất cả cố kỵ, nhắm vào thứ duy nhất thôi, đó là bắt nghi phạm, nào làm lại từ đầu.” Cùng lúc đó Dư Tội cũng đang có bài diễn thuyết hùng hồn:
Vụ án nhìn một cái là rõ, thông qua tin nhắn, quảng cáo trên mạng, liên hệ người bán có xe "ăn trộm", sau đó người bán đưa ra một cái giá rất hấp dẫn, một cách giao dịch rất an toàn, lừa người mua tới chỗ vắng người, chặn thông tin, liên hệ bạn người mua, lừa chuyển khoản .. Tiền tới liền biết mất.
“ Thì cũng giống bao nhiêu vụ án lừa đảo qua mạng thời đại số thôi, gây án khác vùng, kim ngạch không nhiều, cho dù có đồng bọn hỗ trợ, chúng ta cũng không tra ra được.” Lạc Gia Long không phát hiện ra điều gì:
“ Không, có khác biệt đấy, giống mỹ nữ vậy, chúng ta nhìn chỉ biết chảy nước dãi, còn Thú Y nhìn ra các phẩm vị khác nhau.” Dư Tội lấy ví dụ đơn giản làm mọi người đều cười:
“ Đúng là thế thật.” Uông Thận Tu hồ nghi: “ Có phải là ở địa điểm giao dịch khác biệt không?”
Hùng Kiếm Phi sốt ruột: “ Thôi đừng làm ra vẻ nữa, có phát hiện gì thì nói mẹ ra đi, tốn thời gian.”
Dư Tội chỉ mặt Gấu Chó: “ Cho anh cơ hội học tập mà không biết tiếp nhận, định cả đời dùng nắm đấm bắt tội phạm à ... Được rồi, tôi nói, cửa thôn Đại Thạch Mã, Hạ Trang, Nam Trại, Bắc Trại ... Vấn đề nằm ở địa danh.”
“ Hiểu rồi,” Uông Thận Tu vỗ tay: “ Ví dụ Ngũ Đạo Khẩu, Ngũ Xóa Khẩu, chúng ta đều biết là một nơi, nhưng bản đồ chỉ ghi Ngũ Đạo Khẩu, vậy kẻ lừa đảo từng tới Đại Nguyên?”
“ Không thể nào, dù hắn biết lừa được tiền thì bay đi bay lại cũng tốt tiền.” Hùng Kiếm Phi phản đối:
“ Nhắc mọi người một chút, đó là nghề phụ.” Uông Thận Tu nhắc nhở: “ Giống như một người thu mua đồng nát, nghề phụ là ăn trộm, giống như trộm, thi thoảng làm ăn cướp một lần ... Nói không chừng là quần thể thu nhập thấp, thời gian nghiệp dư đi lừa gạt kiếm thêm.”
“ Hán Gian giả thiết rất có lý.” Dư Tội vỗ tám bản đồ: “ Căn cứ vào vấn đề đầu tiên, chúng ta kết luận đối phương có kiến thức nhất định về Đại Nguyên, nếu không với kiểu phát âm của phương nam không thể nói được tiếng địa phương Đại Nguyên, không thể kiến lập giao lưu với nạn nhân, mà muốn lừa gạt được thì phải đối thoại giao lưu thời gian dài, đó là điều kiện tiên quyết đầu tiên ... Tiếp theo tôi nói nghi vấn số hai, vì sao vụ án tập trung ở địa bàn đội hình sự đường Khai Hóa, nơi khác nhỏ lẻ.”
“ Dễ thôi, vì ở đây có cái chợ bán xe cũ, vừa vặn chứng minh lời nói dối là chúng có xe tang vật.” Hùng Kiếm Phi trả lời:
“ Đúng, đây là lời giải thích trực quan và duy nhất, nhưng vấn đề là làm sao đưa tin tức tới người có nhu cầu?”
“ Thì quảng cáo trên mạng, nhắn tin, thiếu gì cách chứ?” Uông Thận Tu nhún vai:
“ Tính tỉ lệ đi, cứ một vạn người có 1 người mắc câu là lãi rồi, giờ kỹ thuật phát triển lắm, chuyện này khó gì.” Lạc Gia Long thấy câu hỏi này thừa thãi:
“ Sai, để các anh đi lừa đảo có mà lỗ hết.” Dư Tội phủ quyết toàn bộ: “ Mỗi tin nhắn một xu, thì thành phố có 380 vạn người, tính hộ tôi chi phí cơ bản là bao nhiêu?”
“ Ba mấy vạn.”
“ Đúng, thêm vào đầu tư thiết bị phát tin nhắn, còn che dấu thân phận của mình, đó là một khoản đầu tư, tính ra chẳng lãi, hai mấy vụ án, tổng kim ngạch chưa tới 36 vạn đâu.”
Đúng rồi, kẻ lửa đảo lại còn kinh doanh lỗ vốn à?
“ Vấn đề chi phí không thể giải quyết, tin nhắn nếu gửi cho người có xe rồi thì người ta chỉ cười cho qua, muốn thành công thì phải có tính trọng điểm, nếu không chi phí cao mà tỉ lệ thành công thấp ... Nhìn xem 2 tháng lừa đảo 23 vụ, đây là tỉ lệ thành công rất cao, không thể dùng biện pháp mười vạn ăn 1 của Lạc Đà được.” Dư Tội dùng giọng điệu hài hước:
“ Vậy thì ... Có nguồn tin chuẩn xác.” Uông Thận Tu ngạc nhiên, nếu thế thì bọn này coi hình cảnh là bọn ngốc nên hại thảm rồi:
“ Hẳn là ở chợ xe cũ thu được loại tin tức này, thế thì hiệu quả rất cao, vì tới đó là người cần xe mà tiền tiền không nhiều, đúng đối tượng chúng nhắm tới.” Lạc Gia Long lẩm bẩm: “ Chợ đó có mười mấy hộ kinh doanh, hẳn có thể sàng lọc được.”
Nếu đúng nguồn tin ở đó thì đơn giản tới giật mình rồi.
“ Được rồi, vào việc thôi .... Lạc Đà, Hán Gian, chúng ta đi liên hệ, Gấu Chó, thông báo với người trong đội anh, tranh thủ thời gian mỗi người chuẩn bị 10 số di động, tôi dùng cách đơn giản nhất moi tên lái buôn này ra ...” Dư Tội đứng dậy, cả đám hưng phấn kéo nhau đi: