Hùng Kiếm Phi vội vội vàng vàng dẫn mấy hình cảnh tới cty di động làm sim di động, vốn theo quy tắc làm vài thẻ đã khó, ai ngờ chả khó gì, ở cửa có cò mồi thấy họ như công nhân, bán cho họ mấy tấm, có sẵn tiền luôn, còi hỏi có cần di động cũ không ... Làm người ta không khỏi liên tưởng tới đồ ăn cắp.
Dư Tội cũng bận rộn, dẫn một đám người, là nhân viên hiệu lương thực, không cần hóa trang cũng biết là loại bán sức kiếm sống rồi, kéo tới chợ xe cũ.
Trong khii đó Lận Thần Tân dốc toàn lực biến Thử Tiêu thành thổ hào, tới trung tâm mua sắm, lại tới chợ đồ cổ, quay về tiểu khu cao cấp, hình như là bạn của chuyên gia Lận, mượn cái đồng hồ, chưa hết, bảo Thử Tiêu đợi ở bar, hắn lại kiếm cho mấy phụ kiện.
Thay thay, sửa sửa, nhìn Tiêu ca cổ đeo vòng Dzi bead, cổ tay đồng hổ cổ, ngón cái là nhẫn ngọc, áo Tshirt ngắn tay bằng lụa, quần thụng, đôi giày hình thù kỳ quái, giá mấy nghìn.
Hóa trang hoàn thành, Thử Tiêu nhìn mình trong gương như là địa chủ thu tô của xã hội cũ: “ Thế này mà đi tán gái được à? Trông như đi thu nợ.”
“ Vóc dáng của anh, trước lồi sau vểnh, đầu tròn cổ ngắn, ăn mặc kiểu gì cũng không giống ... Chỉ có loại bại gia tử là hợp.” Lận Thần Tân vỗ bụng Thử Tiêu: “ Nhìn xem, thế này mới đẹp trai, bây giờ giai nhân không thích tài tử, chỉ ưa bại gia tử.”
“ Tôi cứ thấy quai quái.” Thử Tiêu không thoải mái, cảm giác trông mình cứ ngu ngu:
“ Anh yên tâm, đám nữ nhân đó tinh mắt lắm, nhìn điều kiện phần cứng của anh chứ không nhìn mặt anh đâu.” Miễn cưỡng chấp nhận hình tượng mới, Lận Thần Tân ném cho hắn chìa khóa xe, dặn:” Anh đi đứng đừng lo bị người ta phát hiện, nghĩ thế này, chú tôi là Warren Buffett , cậu tôi là Bill Gate, anh họ là George Soros ... thân thích người Hoa cũng là Lý Gia Thành, tóm lại là chỉ có đúng một phiền muộn, nhiều tiền quá không biết ném đi đâu ... Còn kỹ xảo tán gái thì anh chả học được, vậy thì mỹ nữ tiếp cận cứ tỏ thái độ không coi ra gì, với điều kiện phần cứng này câu được khối em.”
Thử Tiêu đột nhiên hỏi:” Tôi lắm thân thích giàu có thế, vậy cha tôi là ai?”
Hả? Quan tâm tới cái này làm gì, Lận Thần Tân khóc dở mếu dở:” Đừng quan tâm cha anh là ai, chỉ cần có kẻ nào không cung phụng anh như cha thì anh cứ đánh như con, thế là được.”
Cái này đúng khẩu vị Tiêu ca, thể hiện cái bản sắc lấc cấc của mình, nghênh ngang đi vài bước, mở cửa xe ra, ngoắc ngoắc chuyên gia, hất hàm: “ Mở cửa.”
Ái dà, học nhanh qua, Lận Thần Tân chạy tới khom lưng mở cửa, Tiêu ca khởi động xe, rú ga bóp còi, ngông nghênh bước lên hành trình tán gái.
…… ….
“ Anh, nhìn trúng cái nào rồi?” Giọng nam ngọt ngào, Dư Tội quay đầu lại một cái giật mình, một thiếu niên đang nói chuyện với y:
À, không phải thiếu niên, mà là nam nhân thô bỉ, triển lãm xe thì mỹ nữ làm người mẫu xe, chợ xe cũ thì không cầu kỳ thế, Dư Tội chắp tay sau lưng, tiếp tục đi xem.
Thủ tục đầy đủ, không có sự có gì, đủ những từ giấy nhỏ dán ngoài cửa sổ xe, có ghi cả giá.
“ Anh cứ xem đi ạ, chỗ em là đầy đủ nhất chợ, BMW, Audi, GM, Toyota đều có hết, anh thích xe bán tái, du lịch, bốn chỗ đều có, tất cả các thứ giấy tờ thủ tục thuế má bảo hiểu, bọn em bao hết.” Tên kia bám theo đon đả chào mời:
“ Để xem xem đã.” Dư Tội ngó vòng quanh, hiển nhiên là túi không có nhiều tiền, ngại lên tiếng:
Tên kia rất có nhãn quang:” Anh, bên kia có cái Santana, bỏ 6000 ra thôi là anh có thể lái đi ngay.”
“ Nhìn thấy rồi, xe chục năm, không chơi, nhìn cổ lỗ lắm.” Dư Tội lắc đầu:” Tôi sang nhà khác xem vậy.”
Đối với người bán xe cũ, khách hàng nghèo nhất cũng không thể bỏ qua được, dù sao cũng vì cần rẻ người ta mới tới đây mà. Tên kia đuổi theo Dư Tội, đưa danh thiếp, ân cần ghi lại số di động của y, nói khi nào có xe vừa ý sẽ thông báo.
Vừa ra ngoài lại gặp người nữa, tên này chả kém gì mỹ nữ lộ đùi lộ lưng, công phu mồm mép tới mức làm Dư Tội thiếu chút nữa muốn mua xe.
Đi giày thể thao, mặc đồ công tác, Lạc Gia Long và Uông Thận Tu tám phần bị người ta coi là công nhân đưa nước, vừa vào liền được niềm nở tư vấn, xe kha khá một chút thì chê đắt, xe rẻ thì chê không tốt, không tìm được xe vừa ý bỏ đi lại được đưa danh thiếp ghi lại số điện thoại.
“ Tôn Nghệ về khi nào thế?” Tiêu Mộng Kỳ nhìn thấy tên đó lấm lét vào chợ xe, hỏi:
Lúc này Hùng Kiếm Phi và Tiêu Mộng Kỳ ở ngoài, Dư Tội chê Gấu Chó bộ dạng không ai muốn dây dưa, nên không an bài công tác: “ Tối qua, Dư Tội mời khách, vì bảo mật nên không dùng người trong đội tôi.”
“ Cũng phải.” Tiêu Mộng Kỳ gật đầu, từ hôm qua tới giờ Dư Tội không ngừng bố cục, cô không có cả cô hội bắt chuyện, lúc này nhìn Hùng Kiếm Phi cam tâm tình nguyện nghe lời, cô tin lời Hứa Bình Thu, bất kể tính cách tệ thế nào, Dư Tội rất được tôn trọng trong vòng tròn nhỏ này:
Đợi thêm một lúc nữa, Tiêu Mộng Kỳ tròn mắt, có một nữ nhân to béo vào chợ xe, không ngờ kéo cả Lý Mân vào rồi.
Hùng Kiếm Phi giải thích: “ Tối qua chủ yếu mời Chị Béo, vụ án lần trước, chị ấy góp công lớn.”
Tiêu Mộng Kỳ "ồ" một tiếng thất vọng, cô không biết gì cả.
“ Chủ nhiệm Tiêu ... Chuyện này ...” Hùng Kiếm Phi lúng túng biết cách làm việc của Dư Tội không hay:
“ Không sao, Dư Tội an bài rất tốt.”
“ Không phải, tôi định báo cáo cho chị, nhưng Dư Tội không cho.”
“ Vì sao?” Tiêu Mộng Kỳ không vui, nếu vô tâm cô không trách, nếu cố tình làm vậy, cô không bỏ qua:
“ Cậu ấy nói, cái chợ đồ cũ này để dành cho thành phần kém cỏi như chúng tôi, chị vào đó không giống mua xe.”
“ Vậy tôi giống gì?”
“ Lạc Đà nói, chị giống người mẫu xe.” Hùng Kiếm Phi vừa nịnh một câu, người ta chưa kịp vui hắn đã nói thêm: “ Dư Tội bảo cởi ra mới giống, bọn họ không tôn trọng lãnh đạo gì cả, tôi mắng cho một trận.”
Không biết vô tình hay cố ý, Tiêu Mộng Kỳ nghe rất phản cảm, thấy Dư Tội đang đi về phía này, lạnh lùng xua tay:” Về phân cục đi, chuyện này hẳn phải vài ngày nữa mới thấy hiệu quả.”
...
“ Aa ..” Thử Tiêu đã ngáp tới cái thứ 9 rồi, xe đỗ ngoài phân cục ngáp ngắn ngáp dài, không ngờ ngáp thêm cái nữa cho tròn chục liền thành ngáy khó khò:
“ Dậy mau, dậy mau ... Trễ giờ làm một tiếng rồi.” Lận Thần Tân giục:
Tiêu ca dụi mắt: “ Dù sao cũng muộn rồi, một tiếng hay mấy tiếng cũng thế.”
“ Đi thôi anh Tiêu.” Lận Thần Tân xuống xe, mướt mồ hôi mới kéo được Thử Tiêu xuống:
Tối qua chơi rất high, đi qua hai quán bar, một sàn nhảy, đến khi tỉnh lại thì nằm ở nhà Lận Thần Tân rồi, mơ hồ còn nhớ gặp rất nhiều em gái, chưa kịp ra tay thì mình đã quay đơ.
“ Thú Y, hôm qua tôi về thế nào ấy nhỉ?” Đầu óc Thử Tiêu chưa minh mẫn lại:
“ Tôi nhờ mấy anh em mới vác lão gia anh về được.” Lận Thần Tân nhìn đống mỡ của Thử Tiêu, tới giờ vẫn còn sợ:
“ Hỏng rồi, tôi không về nhà, vợ tôi …” Thử Tiêu giật mình nhớ ra:
“ À, chị dâu có gọi điện.”
“ Chết tôi rồi, không nghe hậu quả càng nghiêm trọng.”
“ Tôi nghe rồi, nói anh và mấy anh em đi uống rượu, chị dâu nghe nói là nam, hình như không giận.” Lận Thần Tân trấn án:
“ May quá, còn đỡ.” Thử Tiêu ôm tim, không biết từ lúc nào lại sợ vợ như thế:
“ Không đỡ lắm đâu, chị dâu nói anh uống chết luôn đi, đừng về nữa” Lận Thần Tân không biết vợ Thử Tiêu thế nào, hình dung một nữ nhân kích cỡ giống Thử Tiêu đã rùng mình không dám tìm hiểu: “ Anh Tiêu, đừng quên chuyện của tôi nhé.”
“ Ừ, vẫn nhớ.” Thử Tiêu bực mình: “ Sốt ruột cái gì, cậu còn chưa qua khảo nghiệm của tổ chức đâu.”
“ Hôm qua tôi bỏ ra những 800 đấy.” Lận Thần Tân nhắc nhở:
“ Đừng nói với tôi, tôi uống say, không nhớ đâu.”
Thử Tiêu bỏ lại một câu nghênh ngang vào phân cục, Lận Thần Tân vỗ trán không thôi, nhìn Tiêu ca hạ lưu vô sỉ thế này, con đường làm cảnh sát của mình còn xa lắm.