Đây là phân cục lớn, phân cục trưởng cấp chính xử, ngang bằng với cục trưởng ở địa phương chứ không đùa, xe ra xe vào tấp nập, cảnh sát đa phần ăn mặc nghiêm chỉnh. Hoàn cảnh trang nghiêm lại thần bí, khiến Lận Thần Tân rất hứng thú, huống hồ còn có cô gái mà hắn thích, vẻ đẹp kết hợp sắt thép và hoa hồng đó, rốt cuộc sẽ có phong tình gì, hắn rất muốn khám phá, từ khi gặp Tiêu Mộng Kỳ, mấy em gái hở trên hở dưới không còn khơi lên chút hứng thú nào của hắn nữa.
Xem ra đồng phục dụ hoặc đúng là không gì cản nổi.
Đột nhiên Thử Tiêu ở hậu viện chạy ra, kéo Lận Thần Tân nói gấp: “ Chính ủy Tiêu ở trên, chuyện hôm qua ... Là thế này, cảnh sát không được vào chỗ giải trí, dù có cũng phải do công vụ, hiểu không?”
“ Cái này còn cần anh dạy sao, trình độ nói dối của tôi không kém anh đâu, chẳng qua là không nói với chính ủy Tiêu chứ gì?” Lận Thần Tân giác ngộ không thấp:
“ Ha ha ha, xem ra cậu đã có tố chất cơ bản của cảnh sát rồi, tôi rất coi trọng cậu.” Thử Tiêu khoác vai hắn lên tầng hai:
Hai người vừa tới nơi thì Tiêu Mộng Kỳ đi ra ngoài, kẹp hai tập tài liệu dày, thấy cái đôi làm việc phất phơ này thì sắc mặt khó coi, chỉ chỉ đồng hồ, ý bảo biết mấy giờ rồi không?
“ Chính ủy Tiêu, tôi xin báo cáo, vụ án lừa đảo đăng ký số UR, đều do một nữ nghi phạm gây án, cho nên hôm qua tôi cùng chuyên gia Lận đi trinh sát một phen ... Đúng không Tiểu Lận?” Thử Tiêu huých một cai:
Lận Thần Tân sực tỉnh: “ Vâng, là nữ ạ, chúng tôi nắm chắc có thể bắt cô ta về quy án.”
Tiêu Mộng Kỳ thuận tay tra hồ sơ điện tử, có chút ngạc nhiên, đây là vụ án treo hơn 3 năm, không tìm được nghi phạm, giờ ngay cả người báo án e khó tìm ra, nhìn hai người ngáp ngắn ngáp dài, tám phần đi chơi bời, thu PDA lại: “ Kết quả ra sao?”
“ Tình hình rất nghiêm trọng ạ, thế giới sa đọa quá rồi, là cảnh sát, chặng đường chúng ta còn xa.” Thử Tiêu làm chỉ đạo viên phát huy trình độ lý luận của mình kéo chuyên gia đang nhìn chính ủy Tiêu chảy nước dãi:
Lận Thần Tân tiếp lời: “ Có điều chúng tôi không tìm được cơ hội sa đọa.”
Chậc, câu này ngửi đã thấy mùi, Tiêu Mộng Kỳ chỉ khẽ buông một tiếng thở dài ngao ngán rời đi, trước kia có một tên bại hoại, giờ có một đôi.
Ánh mắt Lận Thần Tân si si dại dại di chuyển theo bước chân Tiêu Mộng Kỳ, Thử Tiêu đá mông hắn một phát: “ Bằng vào bộ dạng chưa từng thấy nữ nhân của cậu mà đòi là chuyên gia, xì.”
“ Anh không biết rồi, mỗi một nữ nhân đều không đơn giản, tôi chưa từng tán tỉnh nữ cảnh sát ... Anh Tiêu, thương lượng với anh chuyện này …
Quay đầu lại một cái liền không thấy người đâu nữa, té ra Thử Tiêu vào phòng, dựa vào ghế đều ngoẹo sang ngủ rồi, hiệu suất thật kinh người.
Thôi vậy, hắn cũng kéo cái ghế, vắt chân, mắt cũng dần dà khép lại.
Ngủ một giấc tới trưa, Lận Thần Tân lại gặp chính ủy Tiêu, có điều ở nhà ăn toàn là cảnh sát, hắn không dám làm bừa, chỉ từ xa chăm chú nhìn cô, nhìn như bị cô phát hiện, mày liễu nhíu lại, giống như có ưu sầu gì đó, phong tình ấy là người anh em Thú Y trưa không ngủ nổi, một mực lục lọi trong đống hồ sơ, ý đồ tìm cơ hội nâng cao hình tượng.
Có điều lần đầu thành công khiến hắn đánh giá quá thấp chuyện phá án rồi, xem tới choàng đầu hoa mắt mà chưa thấy thêm điểm sáng nào.
Tiêu Mộng Kỳ rời phân cục vào buổi chiều tới đường Khai Hóa, khẳng định là Biện lừa đảo và Dư Tội thương lượng ra gì đó , may có tai mắt Hùng Kiếm Phi. Đúng thế, từ góc độ chi phí mà xét, nghi phạm không thể gửi tin nhắn diện trộng được, vậy thì có được tin tức từ chợ xe cũ là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng cái chợ đó không phải nhỏ, có hơn 300 người làm việc ở đó, tìm một kẻ trong đó ra, không phải dễ.
Tới đội hình sự, cô lên thẳng phòng hội nghị đội, ngoài treo biển miễn vào, ghé mắt nhìn thì bàn làm việc của đội trưởng đã chuyển tới đấy rồi.
Khi đi vào thì Uông Thận Tu và Lạc Gia Long đang sắo xếp sim điện thoại, hai người đứng lên chào, Tiêu Mộng Kỳ tùy ý hỏi Biện Song Lâm, trong đội an bài cho gian túc xá, người đó không ra ngoài, Dư Tội và Hùng Kiếm Phi chưa về.
“ Xem ra Dư Tội rất tự tin.” Tiêu Mộng Kỳ ngồi xuống nhìn chằm chằm Lạc Gia Long:
Lạc Gia Long còn tưởng mình đẹp trai tới mức được mỹ nữ lãnh đạo ghé mắt, chợt nhớ số sim trong tay mình, ngượng ngịu nói: “ Mới làm đấy ạ.”
Uông Thận Tu đưa sim cho Tiêu Mộng Kỳ xem, giải thích:” Đều là sim mới mua không ai biết số, mỗi nhà chúng tôi cho số điện thoại khác nhau, người tới cũng khác nhau, chúng tôi không tin cùng nghề là oan gia chúng lại chia sẻ khách hàng cho nhau.”
Tiêu Mộng Kỳ mỉm cười gật đầu: “ Làm tốt lắm.”
“ Rất đơn giản ạ, mười ba hộ kinh doanh, 13 nhóm khác nhau, nhóm nào có vấn đề thì tức là hộ đó có vấn đề, lần này toàn dùng nhân lực ngoại vi, không lo bọn chúng không mắc câu.” Lạc Gia Long chen lên nói thêm, cứ như biện pháp là do hắn nghĩ ra vậy:
“ Cách rất hay, như vậy có thể nhanh chóng nghiệm chứng tính chính xác của giả thiết rồi.” Tiêu Mộng Kỳ tủm tỉm cười, không tiết kiệm lời khen:
Ba người ở trong phòng hội nghị thảo luận bố trí vụ án, rất nhanh tiếp xúc tới vấn đề thực chất: Kinh phí.
Làm sim phải cần tiền, hơn trăm di động toàn bộ dùng vi tính kết nối đầu cuối, như thế cũng cần thiết bị, Tiêu Mộng Kỳ suy tính điều vài kỹ thuật viên của phân cục tới, còn trang thiết bị cô giao thiệp với bên trung tâm tin tức, chắc là không vấn đề. Có điều Uông Thận Tu nói, đã giải quyết rồi.
“ Giải quyết rồi sao?” Tiêu Mộng Kỳ ngạc nhiên lắm:
“ Vâng, Dư Tội và Kiếm Phi đi giải quyết ... À họ về rồi.”
Ba người đứng dậy nhìn qua cửa sổ, nhìn thấy hai người kia từ trên xe xuống, cửa kéo ra, Hùng Kiếm Phi xua tay với hình cảnh đi tới, bảo không cần giúp, một mình hắn bê mấy hộp.
“ Mỗi cái sim điện thoại có sẵn 50 đồng trong tài khoản, tìm sảnh doanh nghiệp nhỏ, bán ưu đãi chút. Còn số di động cũ, mỗi cái 35 tới 50 đồng, dùng xong bán đi, thu hồi một phần, chắc chắn phải lỗ rồi ... Vậy là tiêu tốn chừng 5000.” Dư Tội vừa đi vừa gập ngón tay tính toán:
“ Cậu nói với tôi làm gì, trong đội tôi không có kinh phí đâu, có cũng không duyệt cho cậu.” Hùng Kiếm Phi nói trước:
“ Đúng là óc heo, anh nghèo như thế, tôi thèm vào ra tay với anh, tôi nói để anh biết chi phí thế nào để chúng ta bù lại.” Dư Tội mắng, y có phải Thử Tiêu đâu mà đi móc túi cả đám nghèo mạt rệp này:
“ Bù thế nào?” Hùng Kiếm Phi thỉnh giáo:
“ Làm nghề nào thì ăn nghề đấy, tra ra nhà nào có vấn đề là triệu tập toàn bộ hộ kinh doanh tới, tới khi đó anh xem mà làm, phải khiến đám gian thương đó nôn ra chút kinh phí, chẳng kẻ nào tốt lành đâu, anh xẻo nhà nào cũng không oan.”
Tầm nhìn đúng là xa thật, vừa bẫy người vừa móc túi, Uông Thận Tu và Lạc Gia Long cắn môi không dám cười, nhưng Tiêu Mộng Kỳ thì lại cười.
Có mặt lãnh đạo làm Hùng Kiếm Phi không tự nhiên lắm, dừng chủ đề này, mở từng hộp ra, toàn bộ là các loại củ sạc điện thoại cùng điện thoại, tiếp theo không cần nói rồi, đem điện thoại phân loại theo sim, dựa từng nhóm đặt trên bàn.
Dư Tội không làm việc, ngồi trên ghế chỉ huy, chỉ là mấy lần đối diện với ánh mắt Tiêu Mộng Kỳ, cảm thấy thiếu thoải mái, thế là ngồi xuống cùng mấy người kia làm việc né tránh ánh mắt cô.
Rất nhanh trên bàn đủ các loại di động, chỉ còn đợi tin nhắn lừa đảo xuất hiện.