Tít tít tít, mỗi chiếc điện thoại kêu là có mấy cái đều ghé tới nhìn, sau đó là thất vọng.
"Nhiệt độ thay đổi, thời tiết thay đổi, sức khỏe sao có thể không, câu lạc bộ sức khỏe Thanh Xuân Bất Tận xin tặng quý khách một khóa trải nghiệm ...."
Quảng cáo, không ngừng có quảng cáo, bình thường chẳng chú ý mấy giờ đặt cả trăm cái điện thoại lại với nhau mới thấy kinh khủng.
“ Theo thống kê của bộ thông tin, mỗi chiếc điện thoại một tháng nhận được 17 tin nhắn rác vi phạm pháp luật, chỉ là tiền phạt thấp quá, chẳng ai sợ gì.” Tiêu Mộng Kỳ nhíu mày đây là vấn đề của các công ty viễn thông buông lỏng quản lý mà ra, chỉ là nhớ bản mặt trâng tráo của tên Vu Dược Long ở Cty Tứ Phương kìa là biết chuyện này chả có cách nào:
“ Loại tin nhắn này gần như là lừa đảo, gửi hàng chục vạn thử vạn may.” Dư Tội bình luận:
“ Vậy mà có người tin nhỉ, mới mẻ gì đâu.” Hùng Kiếm Phi còn chả tin:
“ Có chứ, lại còn không ít.” Uông Thận Tu cười giải thích:” Bọn lừa đảo còn kiên nhẫn hơn cảnh sát chúng ta, lừa đảo kiểu này như đãi cát tìm vàng, mò kim đáy biển, thế mà chúng vẫn làm.”
Bây giờ chỉ biết đợi, không tán gẫu chả còn có gì làm, không lâu sau đọc được tin nhắn ôn nhu :" Cưng ơi, trời nóng quá, đã thay trang phục chưa. Tải miễn phí 50 hình nền mỹ nữ bikini ..."
Còn có thứ ám muội hơn :" Có biết vị trí mẫn cảm nhất của nữ giới đến 10 chỗ không? Có muốn biết tư thế khiến cô ấy kêu không ngừng không? Muốn biết xin hãy ..."
Lúc đầu mang chút tâm thái giải trí mà xem, càng xem càng mất kiên nhẫn, một tiếng sau thành tức giận.
“ Cha mẹ, con và bạn gái đi thuê phòng bị đồn công an bắt rồi, mau gửi 1 vạn tới tài khoản đồn công an ...” Dư Tội đọc tin nhắn đó, gửi tin nhắn phản hồi, mấy người kia thò đầu xem, bật cười, té ra là: "Gửi cho mày 10 vạn, cho chơi gái vài lần."
Thế là đám sâu hại tìm được thú vui, Lạc Gia Long nhận được tin nhắn chuyển khoản, hắn trả lời là :" Đã chuyển khoản, xin mời bịt mặt cầm vũ khí tới ngân hàng thương nghiệp lấy, mật mã là, nôn tiền ra đây."
Mọi người cười ngặt nghẽo, Hùng Kiếm Phi cũng tham gia nhập, vừa có tin nhắn tới, hắn chửi lại :" Mẹ mày."
Còn đang đắc ý có tin nhắn phản hồi ‘ Anh đăng ký dịch vụ thành công, trừ phí 10 đồng", hắn á khẩu: “ Chửi người cũng mất tiền.”
“ Đúng là đề phòng không xuể, bao nhiêu người dùng như vậy, người người bẫy được một cũng phát tài.” Uông Thận Tu tặc lưỡi:
Lại thêm một tiếng nữa, từ sốt ruột thành bực bội rồi thành trơ lỳ, cầm di động lên liếc một cái lại đặt xuống.
Sắp hết giờ làm, Dư Tội an bài công tác:” Tôi có việc phải đi trước, Lạc Đà nếu anh không phải bồi tiếp bạn gái thì ở lại với họ.”
“ Tôi phải về nhà xem thế nào, để hai tên độc thân luân phiên trực ban là được.”
Hùng Kiếm Phi đi lấy cơm cho người anh em, Dư Tội tới phòng Biện Song Lâm, trò chuyện vài phút đi ra thì Tiêu Mộng Kỳ đã khởi động xe đợi ở cửa.
“ Đi cùng đi.” Lạc Gia Long ở trong xe gọi:
“ Tôi còn có việc, không cùng đường.” Dư Tội thoái thác:
“ Lãnh đạo chuyên môn đưa cậu đi, cậu dám không nể mặt mà, lên đây.” Lạc Gia Long quát một tiếng:
Dư Tội hết cách đành lên xe, Tiêu Mộng Kỳ như cố ý, Dư Tội chưa ngồi vững cô đã phóng vọt đi, nhìn qua gương chiếu hậu thấy cô tựa cười tựa không, có vẻ đắc ý lắm.
Đưa Lạc Gia Long về nhà rồi, hai người tới một cái quán ăn nhỏ đông khách, tìm được chỗ ngồi, gọi hai bát mỳ trộn, vài món ăn kèm. Dư Tội cúi đầu ăn, ăn rất chuyên tâm không nhìn ngang ngó dọc, làm Tiêu Mộng Kỳ rất buồn bực.
Lời mời là của Tiêu Mộng Kỳ, Dư Tội không phản đối, song cô không ngờ tình huống lại thế này, đợi y ăn như chết đói xong rồi thì cô mới ăn non nửa, sau đó y lại bê bát canh húp ngon lành, cô bực mình ném đũa ra xe.
“ Anh có chuyện à?” Tiêu Mộng Kỳ khởi động xe, thuận miệng nói:
“ Có, tới cửa đông, hội quán làm đẹp ở đường Đông Dương, cách chỗ này 4,9 km.” Dư Tội xem di động chỉ đường:
Chỗ này ngược đường về nhà, Tiêu Mộng Kỳ hỏi không ngờ là đi thăm người nhà Biện Song Lâm, vợ cũ, tên Trần Lệ Phương, sau khi hắn vào tù, giam ở trại giam số một Đại Nguyên, phụ nữ nông thôn tới thành phố thăm hắn, rồi ở lại làm công kiếm sông.
“ Không phải là không ai tới thăm à?” Tiêu Mộng Kỳ nghi hoặc:
“ Trại giam hiện giờ thì không tới, trước đó thì có, tôi nghĩ ly hôn do Lão Biện an bài, nữ nhân này vẫn ở vậy tới giờ không gả.”
Lộ trình không xa, cũng không phải giờ cao điểm, tới hội quán làm đẹp tên "Tiếu phu nhân", nghe Dư Tội kể thì nữ nhân này từ quét dọn tới thợ mát xa, sau đó mua được căn nhà nhỏ 50 m2, thời buổi này nữ nhân dựa vào cần cù làm giàu càng ngày càng ít.
Hai người vào hội quán, không gian tràn ngập hương thơm dễ ngửi, phục vụ quầy nghe nói là cảnh sát, vội vàng gọi bà chủ, bà chủ nghe yêu cầu vội vàng gọi Trần Lệ Phương đang mát xa cho khách, sau đó an bài không gian cho hai bên gặp mặt, mang ánh mắt hồ nghi rời đi.
Không ngờ Lão Biện mồm mép như thế, vợ lại như gà gỗ, mặt sầu khổ, cắn chặt môi, không nói gì.
Nữ nhân này hơi béo, tướng mạo bình thường, cho dù trẻ hơn 20 tuổi chăng nữa cũng rất bình thường, sống ở Đại Nguyên nhiều năm trông vẫn quê mùa, Tiêu Mộng Kỳ nhẹ nhàng nói:” Cô hẳn nghe nói anh ta tới thăm con gái rồi ... Chúng tôi tới đây chỉ là để quan tâm tình hình hai mẹ con, nếu có khó khăn gì cứ nói với chúng tôi.”
Nữ nhân đó lắc đầu, nước mắt lã chã, khóc không ra tiếng, từ đầu tới cuối không nói, không có khó khăn gì thì cũng là không gây phiền phức cho chính phủ.
Khóc mãi, khóc làm cho hai người không nỡ ngồi nhìn, đành đứng dậy cáo từ, nữ nhân đó che mặt chạy đi, bà chủ tiễn chân xuống lầu nói, chưa từng gặp ai thật thà như chị Trần, chỉ biết vùi đầu làm việc, hàm ý là, các người đừng làm phiền, để cho người ta sống.
Thái độ chẳng hề tốt, làm cảnh sát cũng quen bị người ta kỳ thị lạnh nhạt rồi, lên xe Tiêu Mộng Kỳ hỏi:” Có tác dụng gì không, chẳng lẽ giương vỡ lại lành được, đã 10 năm rồi còn gì.”
“ Đã vượt qua được sóng gió kia rồi, biết đâu đấy, cô ấy có lý do của mình, chúng ta không rõ thôi. Mỗi người có lý riêng, giống bí mật trong lòng, không nhất định phải nói ra.” Dư Tội lẩm bẩm:
Câu này làm trái tim Tiêu Mộng Kỳ khẽ nảy lên một cái, cảm giác Dư Tội đang ý đồ thăm dò mình, cô liếc mắt nhìn sang, vốn nghĩ Dư Tội giống mọi khi sẽ nhìn trộm dung mạo của mình, nhưng y lại mệt mỏi dựa vào lưng ghế như đang ngủ.
Nếu là thăm dò, thậm chí khiêu khích, cô sẽ phản cảm, nhưng không phải, cô lại thất vọng.
Hai người như mất đi khả năng giao tiếp, cứ nặng nề mà đi, lúc hai người có chút tình cảm mông lung, cô thường đỏ mặt nhộn nhạo, khi y nằm viện, lòng cô như dao cắt, rồi khi y nắm tay cô gái khác đi con đường riêng, cô từng ủ rũ rất lâu không có chút tinh thần nào.
Đó là bí mật của cô, chưa từng nói với ai.
“ Tới nơi rồi.” Tiêu Mộng Kỳ kết thúc chuyến hành trình im lặng:
“ Ồ, cảm ơn.” Dư Tội xuống xe, lúc đóng cửa lại quan tâm dặn:” Lái xe cẩn thận.”
Tiêu Mộng Kỳ không đáp, cứ như đang tức giận, Dư Tội vẫn đóng cửa, chẳng bận tâm tới tâm tình của lãnh đạo. Cô nhìn Dư Tội mệt mỏi về nhà, nhìn khu dân cư sáng đèn, đó là cuộc sống ấm cũng của hai người làm cô ghen tỵ.
..... .....