Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 892 - Q8 - Chương 038: Một Đêm Không Ngủ.

Q8 - Chương 038: Một đêm không ngủ. Q8 - Chương 038: Một đêm không ngủ.

Đúng 9 giờ, Tiêu ca và Lận Thần Tân xuất hiện ở quán bar Italya nổi tiếng ở đường Anh Hùng, một nơi rất cao cấp, tới đây tán gái, câu soái ca rất nhiều, ở nơi này có thể vô tri chứ đừng vô lễ.

Lận Thần Tân dặn đi dặn lại, Thử Tiêu nghe chai tai, trước khi vào trong còn gọi điện cho vợ nói dối, có án, không về được.

Vào trong một cái như vào thế giới khác, âm nhạc vang vọng bên tai, trang trí phong cách La Mã cổ, trần cao cột lớn, nữ phục vụ mặc áo lệch vai, trễ cổ thời xưa, hông thắt dây gai, ánh sáng êm dịu tỏa ra như đốt bằng nền, đậm chất ái muội.

Gọi hai ly cocktail, Thử Tiêu đang khát, định ngửa cổ uống, bị Lận Thần Tân ngăn lại: “ Anh là lừa đấy à, ai lại uống như thế?”

“ Nể mặt cậu hôm nay mời khách tôi không tính sổ.” Thử Tiêu hung dữ nói, sau đó ưu nhã nhấp môi.

“ Gì, lại là tôi mời khách à?”

“ Tôi quên mang ví, cậu đành lòng để tôi bị bắt à?”

“ Anh đừng vô sỉ như thế, phá hoại hình tượng mỹ hảo của cảnh sát trong lòng tôi.” Lận Thần Tân bực mình, hắn thấy tính toán của mình quá sai rồi, vớ ngay phải tên tệ nhất:

“ Tôi đang cứu cậu đấy, đừng mang mộng tưởng ngu ngốc làm cảnh sát nữa, làm rồi đi qua chỗ thế này, thấy đùi ngực hơ hớ, thèm chết không dám vào.” Thử Tiêu trắng trợn nói:

Lận Thần Tân đánh hắn một cái, mau thi lại vẻ lưu manh đi, hai người đánh giá mục tiêu, nữ nhân mặt tươi cười mắt ngó ngang ngó dọc không cần để ý, đó là người của bar, dụ anh uống rượu. Loại nhan sắc bình thường, ưỡn ẹo hở hang cũng kệ, đám đó ăn chực thôi. Còn loại bôi son trát phấn, cử chỉ lời nói ngả ngớn cũng bỏ, đó là gà cao cấp, đi kiếm ăn.

Nghề tán gái cũng có nguy hiểm, ra tay phải cẩn thận.

Đúng là học vấn ở khắp nơi, khó hơn tìm vợ.

Đột nhiên ánh mắt Lận Thần Tân dần tập trung vào một nữ nhân vừa qua cửa, váy trắng chấm gối, tóc búi quý phi, kiêu sa như nữ thần, vừa đi vào như mang theo ánh nắng xua tan đêm đen, thu hút hết ánh mắt nam nhân.

Lận Thần Tân nín thở thốt lên:” Cực phẩm xuất hiện rồi.”

“ Ở đâu?” Thử Tiêu nghe Tiểu Lật lẩm bẩm tức thì chuyển ánh mắt khỏi ngực một em gái gần đó:

“ Ca này độ khó cao đấy, tôi chưa chắc đã ăn thua, anh thì quên đi.” Lận Thần Tân chỉnh áo, đi tới, chuẩn bị bắt chuyện.

Mỹ nữ cũng đã chú ý tới hắn, đang đi tới, Lận Thần Tân tự tin mười phần, nở nụ cười mê hồn, chuẩn bị lời mở đầu, ai ngờ mỹ nữ đi sát qua hắn, đứng bên cạnh Thử Tiêu, Thử Tiêu bộ dạng thổ hào, dương dương đắc ý, xoay lưng lại với cô, ngửa cổ uống cocktail, đúng kiểu lừa uống.

Lận Thần Tân chưa chịu từ bỏ dễ dàng, đi tới cùng mỹ nữ đứng ở trước quầy: “ Mỹ nữ, lần đầu tới đây phải không, không ngại có người hướng dẫn chứ?”

Mỹ nữ chỉ nhìn lếc qua hắn, chỉ Thử Tiêu: “ Quen anh ấy chứ?”

“ Tất nhiên.” Lận Thần Tân chua loét:

“ Anh ấy là Thử Tiêu phải không?” Mỹ nữ nhìn Thử Tiêu vờ vờ vịt vịt không dám quay đầu, nói thẳng:

“ Không phải tôi, không phải tôi.” Thử Tiêu vội che mặt:

Té ra là người quen, Lận Thần Tân hiểu ra, vừa lấy lại tự tin thì mỹ nữ thô bạo kéo cổ áo Thử Tiêu: “ Không phải à, có muốn gọi điện hỏi Tế Muội Tử không?”

“ Đừng An An, tôi tới lần đầu, có nhiệm vụ.” Thử Tiêu rối rít giải thích:

“ Lừa ma à, ăn mặc thế này, có phải nhiệm vụ là lừa mấy cô bé ít kinh nghiệm.” An Gia Lộ rõ ràng không tin:

Lận Thần Tân mừng lắm, búng tay gọi ly cocktail, mời An Gia Lộ, nhưng mỹ nữ không thèm để ý tới hắn, kéo Thử Tiêu vào góc nói chuyện, lát sau Thử Tiêu bảo hắn chờ, rồi cùng mỹ nữ lên tầng 2, nơi đó giá cả đắt đỏ, đa phần người đi bar không dám lên.

Người anh em Thú Y bị phá hỏng hết tâm tình, uống hết ra xe đợi, rất lâu sau Tiêu ca tâm trạng tệ hơn hắn đi ra, khoác tay một mỹ nữ, mỹ nữ đó không ngờ có xe, lái chiếc Audi đỏ chót rời đi.

“ Trời ơi, chuyện gì vậy, anh Tiêu, anh được đấy, mỹ nữ cực phẩm như vậy mà chân trong chân ngoài với anh ... Giới thiệu cho anh em đi ...” Lận Thần Tân chạy ra niềm nở đón:

“ Không nghe thấy cô ấy biết vợ tôi à ...” Thử Tiêu đau khổ vỗ đùi:” Cô ấy không muốn gặp mặt bạn trai do cha mẹ giới thiệu, nên gọi tôi theo làm bóng đèn, giới thiệu tôi là con trai chủ mỏ than, ăn mặc thế này, muốn chối không được.”

“ Cô ấy chưa có bạn trai?” Lận Thần Tân sáng mắt:

“ Má nó, thằng cha đo cao 1 m 8, thiếu chút nữa cầm chai rượu đập vào đầu tôi, nói là nhớ mặt tôi rồi, thanh toán tôi sau.”

“ Thì nói rõ là được.”

“ Nói buồi, cô ấy dọa, tôi mà để lộ ra sẽ mách vợ tôi ... Ôi, số tôi làm sao khổ thế.” Tiêu ca vỗ đùi mãi:

Hôm nay coi như xong rồi, hai người định đi thì có biến cố, một chiếc xe thương vụ phóng tới, mấy nam tử nhảy xuống đi theo một soái ca, Thử Tiêu thấy hắn kéo Tiểu Lận chạy ngay.

May quá trời tối nên chưa bị phát hiện, chui vào ngõ nhỏ, Lận Thần Tân thở phì phò:” Anh Tiêu ... Chạy cái gì, anh là cảnh sát cơ mà.”

“ Chính vì là cảnh sát mới phải chạy, nhỡ đánh nhau thì sao? Đánh thua mất mặt, đánh thắng mất chức, to chuyện lên vợ phát hiện thì mất hết.”

Thử Tiêu ngại không về nhà, dẫn Tiểu Lận tới túc xá đại đội hai, gặp được hai người anh em độc thân Lý Nhị Đông, Ngô Quang Vũ vừa ra ngoài chấp hành nhiệm vụ trở về, cả tháng không tắm rửa, thối mù, chả nói gì cả, gặp nhau chỉ uống rượu.

An Gia Lộ về nhà, tâm tình cũng rất kém, đối tượng trong nhà giới thiệu là nhà đầu tư chứng khoán, gặp vài lần chẳng có cảm giác gì, hôm nay định xòe bài, vừa vặn gặp Thử Tiêu, kéo theo làm bia đỡ đạn, đây là chuyện duy nhất khiến mấy năm qua cô cười ra tiếng. Nằm ở trên giường, nhớ lại bộ dạng tức cười của Thử Tiêu, thực sự thay đổi nhiều quá, cô suýt không nhận ra, ngồi dậy lấy album ảnh mình dày công sưu tầm, ai cũng thay đổi rồi, lật dần từng trang, hồi ức kỷ niệm cũ, tới trang cuối, bị xé rồi, người bị xé là bí mật mãi mãi của cô, hối hận mãi mãi của cô, năm xưa nếu cô dứt khoát hơn, nếu cô bỏ được sự kiêu ngạo của mình, nếu ...

Cùng lúc đó Tiêu Mộng Kỳ vừa tắm xong, khoác áo choàng tắm, cầm ly rượu vang thư thái ngồi xuống ghế sô pha, cuộc sống độc thân tự do mà cô luôn tự hào tựa hồ gợn chút sóng nhỏ, trước mắt cô luôn là gương mặt mệt mỏi, ngôi nhà sáng đèn, cô cứ nghĩ, một ngôi nhà ấm áp sẽ thế nào?

Chắc là rất tốt, nếu không sao anh ấy lại biến thành chuyên tâm như thế, trong mắt anh ấy như không chứa được cô gái nào khác rồi ...

Dư Tội cũng trằn trọc, thi thoảng nhìn điện thoại đợi tin về vụ án, kỳ thực bề ngoài tỏ ra dửng hưng, tổ chi viện bị giải tán là loại đả kích lớn với y, đó là sự phủ định với tất cả gì y làm, nhất là vụ án thất bại, không biết bao kẻ nhảy ra chỉ trích. Dư Tội luôn nghĩ mình chẳng bận tâm cái nhìn người khác, nhưng ai cũng bận tâm cả thôi, ai cũng muốn người khác, thế giới thừa nhận mình.

Y nghĩ rất nhiều, vì thế là bỏ quên người vợ xoay lưng lại ngủ bên cạnh. Lâm Vũ Tịnh không ngủ, cô nằm đó, mắt vẫn mở, hồi tưởng lại chuyện ngọt ngào của hai người, có phải mình mất đi sức hút rồi không, sao chồng lại tỏ ra lãnh đạm như thế? Cô hơn chồng 5 tuổi, vì thế đây là chuyện làm cô lo lắng rất nhiều.

Chúng ta thường để ý quá nhiều thứ, vậy mà quên mất người gần nhất, người để ý tới mình nhất.

Bình Luận (0)
Comment