Chiếc xe van đen xì phóng nhanh trên đường cao tốc tới Ngô Châu, đi từ lúc bóng đêm đen kịt tới lúc ban mai hé lộ.
Dư Tội tỉnh lại sau khi trời sáng, ngồi khép mắt mấy tiếng, tựa ngủ tựa không, thức dậy chỉ thấy toàn thân ê ẩm, mắt vẫn díp lại như chưa hề ngủ, mấy người cùng xe vẫn đang ngủ say, y không mở cửa sổ ra, hé một khe nhỏ, hít lấy không khí ấm ướt của phương nam, không khô như ở quê.
Mở di động xem bản đồ, đã gần tới Ngô Châu rồi, bất giác nhớ lại cũng một buổi sáng thế này, y cùng thành viên tổ chi viện tới Đại Đồng bắt một nghi phạm, hắn lăn lộn gào khóc khản cổ như để chứng minh sự vô tội của mình.
Cơ mà cuối cùng thì hắn vô tội thật, vì vô tình xuất hiện ở hiện trường mà bị tổ chi viện liệt vào danh sách nghi phạm trọng yếu, khi Dư Tội khom người xin lỗi, nhận được một câu trả lời trực tiếp, một bãi nước bọt vào mặt.
Y bất giác sờ mặt, tựa hồ bãi nước bọt đó chưa khô.
A ... Lý Mân trở mình kêu một tiếng, di chuyển cánh tay tê dại, nhìn thời gian, 7 giờ rồi, tính lộ trình, chưa tới một tiếng nữa đến nơi:” Dư Nhi dậy sớm thế, tốn công bắt một tên lừa đảo, đáng không?”
“ Ý chị là gì?” Dư Tội quay sang:
“ 90% vụ lừa đảo không lấy lại được tiền.” Lý Mân quen nói chuyện bằng con số:
Dư Tội càng khuynh hướng cảm tính: “ Có ai bảo không phải đâu, nhưng tôi thấy cần làm, nếu không truy đuổi tận cùng vài vụ án, nghi phạm sẽ ngày càng hoành hành, người bị hại ngày càng nhiều.”
“ Dư Nhi, không phải chị nói cậu chứ, ai chẳng có sai lầm, đừng vì một vụ án hỏng đề bụng mãi thế, chả giống cậu gì cả, cho qua đi. Cậu phá nhiều vụ án hơn cả cảnh sát làm việc cả đời rồi, kẻ nói ra nói vào toàn thứ bất tài ghen tỵ thôi.” Lý Mân phần nào đoán được tâm sự của Dư Tội, không khỏi thương hại:
Dư Tội chỉ cười không đáp, con người là thể mâu thuẫn khó hiểu nhất không phải nghi phạm mà là bản thân: “ Chị Béo, đừng khuyên tôi nữa, kỳ thực chị có thể từ chối nhiệm vụ này, vì sao còn đi?”
“ Xì.” Lý Mân không chịu thừa nhận, khịt mũi nói: “ Chị thích nam nhân có vợ, không được à?”
Ặc, Dư Tội bị sặc, tiếp đó trong xe vang lên tiếng cười khanh khách, ba đội viên đều thuộc đội hình sự phân cục Cổ Lâu khác đi cùng đều tỉnh, kỳ thực họ dậy rồi, nhưng không muốn cắt ngang cuộc nói chuyện hai người thôi.
Một người mắt to mày rậm nói với Dư Tội: “ Xử trưởng Dư, chúng tôi đều biết chuyện của tổ chi viện các anh, rất vinh dự cộng tác cùng anh.”
“ Ha ha ha, là khoa trưởng, hơn nữa tôi chỉ là khoa trưởng không quân, chỉ huy được mỗi bản thân thôi.” Dư Tội nhìn ba hình cảnh đều nhiều tuổi hơn mình: “ Có điều giờ có thêm ba anh rồi, nhiệm vụ khả năng hơi khó một chút, tôi không biết tướng mạo, nghề nghiệp, tuổi tác của nghi phạm, chỉ biết hắn là nam.”
Lý Mân bổ xung: “ Đừng quên còn có Chị Béo siêu cấp vô địch đây nữa, các cậu yên tâm đi, chúng ta còn có cả một SĐT nữa, ha ha ha, hắn không chạy thoát nổi đâu.”
………….. ………… ……………….
Đùng 7 giờ, toàn bộ đội hình sự đường Khai Hóa hành động, cả đội có ba cái xe phải mượn thêm vài cái đều huy động hết, tới chợ xe cũ, bắt hết từ ông chủ tới nhân viên hiệu xe kia, mấy người thợ sửa chữa càng dễ, tới chỗ ở trọ chặn cửa, thế là xong.
2 nữ 7 nam bị dẫn tới phòng thẩm vấn, không đủ cả phòng, thế là dùng luôn túc xá, hỏi gì? Đội trưởng chưa an bài.
Nhưng mà không sao, bọn họ có kinh nghiệm, nghiêm mặt nói:” Nghĩ cho kỹ, gần đây làm chuyện phạm pháp gì, cảnh sát không triệu tập người vô cớ đâu.”
Giám đốc nhát gan sợ tới líu lưỡi, vắt óc nghĩ, nghĩ không ra nhưng đái ra rồi, xin đi vệ sinh suốt.
Nữ kế toán chẳng có kinh nghiệm tiếp xúc với cơ quan chuyên chế, vài ba câu nặng lời đã khóc khóc mếu mếu, khai ra có quan hệ nam nữ bất chính với giám đốc.
Hình cảnh dở khóc dở cười, vội vàng an ủi, ngoại tình không phải chịu trách nhiệm hình sự, mà là chuyện khác, nhưng ngoài cái chuyện đó không có gì nữa, nữ kế toán thề thốt, chỉ ngủ với giám đốc thôi, không ngủ với ai khác nữa.
Ba nhân viên tiểu thụ, người ít tuổi nhất chưa 18, còn lại cũng rất trẻ, song có lẽ tiếp xúc nhiều nên biểu hiện tốt hơn những người kia.
“ Chỉ bán đắt hơn vài nghìn ăn chênh lệch, thế cũng là tội à?”
“ Tôi chả làm gì cả ... À có, từ khi tới đây làm việc, tôi chưa được nghỉ ngày nào, thế có tính là phạm pháp không?”
Người trẻ nhất thì khai cả đống, nào là thay linh kiện kém chất lượt vào xe, nào là có sự cố dấu chủ xe, còn có mấy chuyện vi phạm, ông chủ thông qua quan hệ dẹp yên hết.
Không ngờ đột phá ở đứa bé này, thế là có đủ lý do giữ nhân viên hiệu xe rồi.
Cả đội hình sự cũng không biết mục tiêu chính là ở cuốn sổ ghi chép phương thức liên hệ của cửa hiệu, thời gian chỉ về phía 8 giờ 50, Uông Thận Tu nhận được tín hiệu của Dư Tội, điện báo cho Tiêu Mộng Kỳ đã ở ngân hàng, sau đó phát tín hiệu bắt đầu cho Thử Tiêu.
Thử Tiêu ngồi trong phòng hội nghị bấm điện thoại, một lúc sau máy thông:” Giám đốc Trương, còn nhớ tôi không ... Tôi là người tối qua gọi điện thoại muốn mua xe ấy.”
“ Nhớ chứ nhớ chứ.”
“ Giờ anh ở đâu? Tôi sắp tới Đại Nguyên rồi.”
“ Tôi ở trong thành phố, một dải đường Khai Hóa, chỗ có cái chợ xe cũ ấy, anh biết không?”
“ À, xe chỗ đó đắt lắm.”
“ Yên tâm, xe của tôi là hàng tốt giá rẻ ...”
- Rồi rồi, đợi xem xe rồi nói câu đó, lát nữa tới nơi tôi gọi điện cho anh.
“ Vâng ... Thế này, anh không cần tới chợ xe cũ đâu, sắp tới gọi điện tôi lái xe tới đón anh, vừa vặn thử xe, thích hợp lái đi luôn, chỗ đó không có CSGT, lên đường cấp 2 rất tiện.”
“ À ... Có điều, chậc ...”
“ Tôi hiểu, anh lo an toàn, không chỉ anh lo, tôi cũng lo chứ ... Hay thế này nhé, tôi đưa số tài khoản ngân hàng cho anh, anh không cần mang tiền, nếu thấy xe thích hợp thì báo cho bạn hoặc người nhà chuyển tiền cho tôi là được, như thế cả hai bên đều yên tâm.”
“ A, cách này hay lắm, đúng là có chữ tín, được, anh gửi số thẻ ngân hàng vào sđt này nhé 13 XX 351.”
“ Ok tôi đợi.”
Thử Tiêu cúp điện thoại, sau đó rất nhanh có tin tức truyền về, số tài khoản ngân hàng gửi vào máy Tiêu Mộng Kỳ.
Tiếp theo đợi nhóm Dư Tội định vị.
Đội truy bắt đi vòng quanh thành phố Ngô Châu xa lạ, đến lượt Dư Tội lái xe, y không dám lái quá gần, bám theo mười mấy phút gặp phải vấn đề toàn quốc: Kẹt xe.
Uất hơn nữa là xe bus có lối đi riêng, không kẹt, Dư Tội sốt ruột hú còi cảnh sát, không ích gì, nhưng may cái đường xe bus cũng bị tắc rồi, chung số phận luôn, đáng đời.
Cứ đi đi dừng dừng, nửa tiếng sau mới tới được điểm định vị, đợi qua một trạm xe bus, Lý Mân hô:” Quá rồi, quá rồi, tín hiệu ở sau lưng.”
Dư Tội nhìn qua gương chiếu hậu, cái trạm xe bus có mấy chục người, còn chưa kịp nhìn rõ, lại một cái xe nữa vào bến thả người như thả cừu, hoa cả mắt.
“ Chị Béo, đừng nói hắn ở trạm xe bus nhé.”
“ Không, trong căn nhà đối diện.” Lý Mân chỉ:
Mở cửa xuống xe, mấy cảnh sát thường phục thử tai nghe, bốn người băng qua mặt đường, theo chỉ dẫn của Lý Mân đi qua cửa, tố mắt.
Là một trung tâm vi tính lớn, tầng 1,2,3 kinh doanh điện thoại vi tính, tầng 4, 5 là điện gia dụng, tầng 7,8 cho công ty IT thuê.
Hỏng rồi, định vị tín hiệu mất hiệu quả rồi.
Dư Tội lòng như lửa đốt, lại lùi ra dẫn người về xe, về báo tình huống, Lý Mân cũng chỉ biết giang tay.
“ Sao giờ xử trưởng Dư?” Đồng nghiệp hỏi:
Dư Tội nhìn tòa nhà 12 tầng, không biết bao nhiêu là người:” Định vị chỉ tìm được tọa độ, không biết được ở tầng nào ... Chị Béo nghĩ cách đi.”