Lúc này Lạc Gia Long báo cáo, đối thoại đã được chuyển thành văn tự, đối phương cắt âm thanh từ đoạn hội thoại với Thử Tiêu. Ví như "không vấn đề " , "xe này", "tôi lấy", sau đó lồng vào tiếng động cơ xe, thực sự là giọng của Thử Tiêu, quen mấy cũng nhầm.
Đây là nguyên nhân bạn của người bị hại mắc lừa, đúng là nghe được giọng của nạn nhân bảo gửi tiền, đơn giản nhưng hết sức hiệu quả.
Phía bên kia, Lý Mân nhìn chắm đỏ trên màn hình vẫn chưa biến mất, giao dịch đã thành công rồi, hắn sẽ biến mất nhanh thôi, lòng thêm sốt ruột.
“ Tiếp tục mua xe, để Lạc Gia Long, Uông Thận Tu lần lượt gọi điện thoại, cách nhau 5 phút.” Dư Tội ra lệnh dứt khoát:
Tin tức truyền về, Lạc Gia Long lại đóng giả người mua thứ hai, gọi điện cho tên lừa đảo: “ Giám đốc Trương, anh gửi tin nhắn nói có xe giá rẻ à, tôi xem danh mục không tệ, chiếc Mazda giá 4 vạn, thật đấy à?”
“ Đương nhiên là thật, chúng tôi là công ty chuyên kinh doanh xe cũ mà.”
“ À, tôi muốn xem được không? Vừa vặn hôm nay tôi tới Đại Nguyên.”
“ Đương niên là được, anh có không tin có thể đích thân tới xem ... Về phần ... Vì sao giá rẻ thì .... Xe có hơi chút, chuyện đó ...”
Vẫn là giọng điệu quen thuộc, tên lừa đảo lại lừa người mua thứ hai, thứ ba rồi, Lạc Gia Long và Uông Thận Tu còn nhận được ảnh xe, gần như mới, chỉ có 4 vạn đồng, làm người ta thấy cái xe này hoàn mỹ rồi.
“ Không tìm thấy người, chả lẽ lại tiếp tục gửi tiền?” Lý Mân nhìn Dư Tội giống đang cười mà cùng những người khác sởn da gà:
“ Chị cứ bình tĩnh, chị xem hắn không có chút sốt ruột nào, tìn hiệu không hề di chuyện, đoán chừng thằng này thần kinh luyện tới vững như thép rồi.”
“ Vậy thì phải làm sao?”
“ Trước tiên ổn định hắn, để hắn trông đợi vào giao dịch sau đó, tránh người ta ném số điện thoại này đi, thì thì hết tìm.” Tư duy Dư Tội đang rõ dần:
“ Vậy cậu định khi nào thì tìm.”
“ Thẩm vấn là đánh vào trái tim, truy bắt cũng phải nắm được tâm lý nghi phạm, tới lúc đó thì hắn chỉ còn đường chết thôi.”
Dư Tội nói chắc nịch như đã tóm được mục tiêu, nhưng mà mọi người vẫn đi trong sương mù, lùng này đã là 10 h 20 phút sáng, chính là giờ cao điểm ....
“ Anh ơi, tôi đây ... Tôi gửi tiền cho anh rồi, tôi đang đợi ở đồng không mông quạnh, xe đâu?” Phòng hội nghị, Thử Tiêu nhận được lệnh của Dư Tội, hai lần gọi cho nghi phạm cầu xin:” Anh ơi, chú ơi, anh trả tiền cho tôi đi ... Tôi bán mấy chục con lợn mới được chừng đó tiền, không kiếm được xe, về nhà có người chết đấy ... Anh ơi, ít nhiều anh gửi lại cho tôi một chút chứ.”
Tiêu ca khóc lóc van nài, nghe thảm thương như bị lừa thật vậy, không có gì lạ, trước kia học nghệ chưa tinh, đánh bạc thua tiền, hắn cũng từng làm thế, chỉ cần có tiền chưa trò đê tiện nào Tiêu ca chưa thử.
Quấy nhiễu mấy lần, tên lừa đảo cũng chịu không nổi, rống vào điện thoại:” Bảo sao ngu như thế, té ra là nuôi lợn, nói cho mày biết, mày nghĩ tao ngốc à, tiền vào tay mà còn trả lại sao, lừa mày đấy.”
Cúp máy luôn.
Dư Tội lại ra mệnh lệnh:” Lạc Đà, Hán Gian, liên hệ đi, chuẩn bị giao dịch, giãn cách thời gian ra, nói là cần nửa tiếng mới tới nơi.”
Kịch đổi người, Lạc Gia Long khách khí liên hệ với tên lừa đảo, nói tắc đường, tới ngay, tên lừa đảo cũng vờ vịt an bài địa điểm giao dịch. Tiếp đó chỉ 5 phút, Uông Thận Tu cũng nói là sắp tới, tên lừa đảo bận tíu tít, bảo đợi hắn, xe có thể lái đi bất kỳ lúc nào.
Dư Tội đã an bài hình cảnh lên tẩng 7 trở lên, nghe trộm xem có tên "giám đốc Trương" nào không, khu vực không rộng, rất dễ tìm.
Song không phát hiện gì.
Loại trừ từng tầng từng tầng, cuối cùng vẫn chỉ vào khu vực đông đúc, từ tầng 1 tới tầng 6. Dư Tội tiếp tục an bài quấy nhiễu, liên tục đổi 3 số điện thoại , tên lừa đảo nghe là cúp máy, thực sự không chịu nổi thằng bán lợn, cứ khóc, khóc mãi.
“ Đã nói với mày rồi, lừa mày đấy, mày đã nghe thấy có thằng lừa đảo nào lại đi trả lại tiền chưa? Cái thằng ngu này.” Tên lừa đảo cúp máy, điên lắm rồi:
Dư Tội mừng rỡ, thông báo mấy hình cảnh tới cửa thang máy canh giữ, sau đó y chỉ màn hình bảo Lý Mân và bảo anh chú ý theo dõi người có biểu hiện bất thường, rồi gọi điện Tiêu Mộng Kỳ đưa mệnh lệnh làm người ta trỗ mắt:” Chửi đi, tâm lý hắn mất cân bằng rồi,”
Thế là bắt đầu chửi, Tiêu ca ngồi dựa lưng vào bàn, vắt chân lên đùi, vẻ mặt ung dung nhàn nhã như ngồi uống trà ở văn phòng chỉ đạo viên, thông máy một cái là chửi:” Đmm, địt chị mày, em mày, xẻo cha mày, thiến ông mày ... Không trả tiền tao, tao đào mả nhà mày lên, trả tiền không có lãi suất, tao đái vào mặt mày, thằng lừa đảo, tao nuôi lợn giống đấy, tao đem cà nhà mày đi phối giống ... “
Lý Mân ngã ngửa, phải bỏ tai nghe ra, quá vô văn hóa, thật không chấp nhận được, thậm chí Tiêu Mộng Kỳ hạ âm thanh xuống, có người khác, cô đỏ mặt.
Bất ngờ lần này được hồi âm nhiệt liệt, tên lừa đảo tức lắm: “ Chết m ...”
“ Đút trym mồm mẹ mày, đạp vợ mày xuống giường, con điếm đó bảo bú không biết bú, đồ vô dụng.” Thử Tiêu cướp lời:
“ Thằng c ...”
“ Chị mày rên còn tệ hơn lợn kêu, nói tiếng phổ thông còn không sõi, thằng đần hơn lợn.”
“ Mày m ...”
Thử Tiêu như có thần phù hộ lời dơ dáy há mồm là ra, nữ thành viên trong gia đình tên lừa đảo được chăm sóc nhiệt tình, đừng nói chửi lại, mở mồm không kịp, tức giận cúp máy.
Lý Mân nhìn chằm chằm vào màn hình, nhìn xem có ai đang lên cơn không, Dư Tội tiếp tục an bài:” Lạc Đà, tiếp tục.”
Lạc Gia Long vừa thông điện thoại, đoán chừng tên lừa đảo vẫn chưa nguôi, quát:” Mày chưa chịu thôi à?”
“ Ồ, tôi nhầm máy ... Tôi tìm giám đốc Trương.”
Tên lừa đảo tỉnh ngộ, lập tức đổi ngữ khí, vẫn lộ ra giọng thật:” À à, tôi sin nỗi, vừa rồi nói chuyện với trong nhà ... Anh tới lơi chưa?”
“ Còn chưa tới, giám đốc Trương, đang giờ cao điểm, tắc quá, sốt hết cả ruột.” Lạc Gia Long lại nhắc tới cái xe 4 vạn, bên kia liên tục hứa hẹn:
Bên này vừa cúp điện thoại, Dư Tội biết tên lừa đảo sắp mất kiểm soát, lại ra lệnh:” Thử Tiêu, lên.”
Điện thoại gọi một cái, thằng lừa đảo không rõ là ai nữa, nhận điện một cái là ăn chửi:” Chơi mẹ mày, hiếp chị mày, @%#^”
Một tràng chửi bới liên miên bất tuyệt, tên lừa đảo yếu ớt nói một câu:” Chết đi.”
Rồi cúp điện thoại, chuyên môn hắn là lừa đảo, không phải chửi nhau.
Uông Thận Tu lại gọi điện, tên lừa đảo rất lâu mới nhận điện thoại, không dám nói gì, đợi khi biết là người mua mới qua loa an bài lấy hàng, ngữ điệu không còn bình tĩnh nữa.
Dư Tội xưa nay lắm mưu hèn kế bẩn, nhưng mà kinh tởm tới độ này hiếm thấy, đừng nói tên lừa đảo, Lý Mân cũng không nghe nổi những lời ô uế của Thử Tiêu nữa.
Tiếp đó lại là Thử Tiêu lên sân khấu, nhận điện thoại một cái lời hay ý đẹp đông tây nam bắc tuôn ra ào ạt, mỗi câu như châu ngọc, tên lừa đảo không còn sức mà nói nữa, cúp điện thoại.
Khi bị chửi điên rồi, tên lừa đảo rống lên:” Mày rốt cuộc là ai, nuôi lợn sao có nhiều điện thoại thế?”
“ Không nhiều, đủ chửi chết con đĩ mẹ mày ....”
Điện thoại vừa vúp, Lạc Gia Long lại tiếp tục, tên lừa đảo không khống chế được tâm tình nữa: “ Đợi chút, đợi chút, anh tới công viên Rừng Rậm, tôi sẽ liên hệ với anh.”
Không bình tĩnh nổi nữa rồi, giọng run thấy rõ, Dư Tội cười chảy nước mắt: “ Hán Gian, tiếp đi ... Ba người chỉ cần một báo với hắn là hắn bị lừa rồi là được, xử trưởng Tiêu, cô hủy chuyển tiền.”