Lời tác giả: Do yêu cầu của truyện nên vừa rồi dùng những lời không hay, xin lỗi mọi người.
Lại có điện thoại, tên lừa đảo hết sức cẩn thận, sau đó có giọng khách khí của Uông Thận Tu: “ Giám đốc Trương phải không?”
“ À, anh mua xe ... Anh tới đâu rồi nhỉ?”
“ Không, tôi là người nuôi lợn đây.” Uông Thận Tu nói mà không nhịn được cười:
“N … nuôi lợn là sao ạ, anh có nhầm …” Thằng lừa đảo đáng thương tư duy thác loạn rồi:
“ Ha ha ha ... Cái thằng ngốc, ba bọn tao đều nuôi lợn, chuẩn bị đem mày về xẻo.” Lạc Gia Lông cười điên cuồng:
“ Chơi chết bà nội mày ... Ha ha ha, mày chưa hiểu à, thằng lừa đảo, tiền của mày bị thu hổi rồi.”
“ Ngu như lợn, này, mày luyện tập ra sao mới ngu được tới cỡ đó?”
“ Óc chó còn bầy đặt lừa đảo.”
“ Cha mày không bắn vào tường lại bắn vào mẹ mày, sớm muộn mày cũng đâm đầu vào tường thôi con ạ, số phận của mày rồi.”
Ba người chửi còn Lý Mân mắt sáng rừng rực nhìn màn hình, sau đó cười ha hả:” Hắn, chính hắn đấy ... Cái mồm Thử Tiêu đúng là có thể chửi cho người chết sống lại.”
Tầng 4, một kẻ nấp sau quầy trang sức không dùng tai nghe nữa, cầm di động chửi, khiến khách hàng bên trong sợ hãi dạt hết đi.
Dư Tội ung dung chỉ màn hình:” Các anh biết hắn không?”
Bảo an đồng loạt gật đầu: “ Lý Hồng Bân, bán thiết bị dẫn đường và đồ điện tử.”
Lý Mân chỉ thị phương hướng, trên màn hình liền thấy ba đội viên áp sát.
Lúc này Tiêu ca chửi mệt rồi, không ngờ đối phương gọi lại, làm gì? Chửi lại chứ sao, hắn điên cuồng chửi bới: “ Thằng bán lợn chó chết, có giỏi thì tới mà bắt tao đi.”
Như tiên tri vậy, hắn vừa dứt lời thì ba hình cảnh từ ba phương hướng xông tới bẻ tay, ấn ngã, còng lại, di động mang theo là số điện thoại 15XX tìm mãi, sau quầy trang sức nhỏ thấy cả laptop, màn hình hiển thị khoản tiền gửi đã thu hồi, đây là đốm lửa cuối cùng thiêu cháy hắn.
Lý Mân và Dư Tội vỗ tay vào nhau, sau đó bắt tay bảo an, bảo an con kích động hơn họ, khen ngợi luôn mồm, chưa bao giờ chứng kiến màn bắt giữ tội phạm kịch tính như vậy, hay hơn phim nữa.
Phía màn hình khác, Uông Thận Tu, Lạc Gia Long ôm Thử Tiêu, hôn cái mặt quá táo của Tiêu ca.
Tiêu Mộng Kỳ hết sức thục nữ đóng nắp laptop, chào tạm biệt nhân viên ngân hàng vẫn còn tròn xoe mắt, hôm nay tâm tình cô sảng khoái vô cùng, lâu lắm rồi không vui vẻ như vậy, lái xe về đội hình sự.
Đường Khai Hóa sau màn ăn mừng ngắn liền truy kích mở rộng chiến quả, Dư Tội đã áp giải nghi phạm về chỗ ở để kiểm tra, còn liên hệ với công an địa phương, mấy tiếng nữa mới về.
Lý Mân càng bận rộn, kết nối với di động của nghi phạm, từ tài khoản QQ tìm ra file văn bản, trên đó là số điện thoại tới từ nguồn tin nick "Tọa khán lão hổ".
Hùng Kiếm Phi xông vào phòng hội nghị, ôm Thử Tiêu như gấu ôm lợn, Tiêu ca chịu không nổi đẩy ra: “ Đợi đã Hùng ca, vì nhân dân phục vụ xong, tới lúc nói thù lao rồi.”
“ Là sao?”
Thử Tiêu ghé tai thì thầm, sau đó hai người len lút bỏ đi.
“ Đi đâu thế?” Lạc Gia Long gọi với theo:
“ Đừng hỏi, tóm gáy hiệu xe kiếm kinh phí thôi.” Uông Thận Tu cười, hắn lạ gì:
Cách đòi kinh phí này, Hùng Kiếm Phi không biết, còn Thử Tiêu thì thuần thục lắm rồi.
Chỉ thấy chỉ đạo viên Nghiêm đi vào phong thẩm vấn ghé tai ông chủ Thân hỏi:” Biết chơi QQ không?”
Ông chủ ngớ người, Thử Tiêu xua tay:” Không phải ông ấy, thả đi.”
Sợ hãi xuống buổi sáng, ông chủ Thân kích động cám ơn không ngớt.
Kế toán không phải, đó là nữ nhân ngốc, mấy thợ sửa xe không phải, mù vi tính, đoán chừng chỉ biết xem phim tình cảm Nhật, đi một lượt tới tên nhóc bán hàng mặt đầy trứng cá, Thử Tiêu sáng mắt.
“ Tôi hỏi cậu một câu thôi, chuyện tiêu thụ xe ăn trộm đã làm rõ rồi, không liên quan tới cửa hiệu.” Thử Tiêu giọng hiền hòa, làm thằng nhóc thả lỏng, sau đó mời thuốc lá, thằng nhóc hút rất sành điệu, tán gẫu vài câu vui vẻ, đột ngột hỏi:” Vì sao cậu dùng nick Tọa khán lão hổ thế?”
Tức thì thằng nhóc ho khù khù, mặt đầy vẻ kinh hoàng.
“ Chính là nó đấy.” Thử Tiêu đứng dậy, nhường chỗ cho Hùng ca đang cười gằn cực kỳ ghê rợn và hai thẩm vấn viên:
Vụ án là thế đấy, điều tra thì đủ mọi khó khăn, tìm ra điểm đột phá thỉ thế như chẻ tre.
À, còn kinh phí.
Tiêu ca khom người xin lỗi từng nhân viên hiệu xe, ông chủ Thân không ngờ đơn giản như vậy, Hùng Kiếm Phí chủ động giảng giải vụ án:” Các vị phải tăng cường quản lý, mặc dù không truy cứu trách nhiệm hình sự, song không tránh được can hệ, vì con sâu làm rầu nôi canh này khiến trên địa bàn trong hai tháng qua xảy ra hơn 20 vụ lừa đảo.”
“ Vâng vâng, chúng tôi nhất định tăng cường quản lý, nên phạt thì phạt, nên bắt thì bắt.” Ông chủ Thân rối rít nói:
“ Đội trưởng Hùng, chuyện này nếu phạt, e rằng người ta biết hiệu xa tiết lộ tin tức của khách hàng, nạn nhân kéo tới đòi tiền ông chủ Thân thì sao? Không khéo xảy ra xô xát, đánh nhau ấy.” Thử Tiêu vẻ mặt rất lo nước thương dân:
Ông chủ Thân mím chặt môi, đánh nhau tạm chưa nói, nếu người ta kéo đến như thế danh tiếng gây dựng mười mấy năm hỏng hết, ai dám tới mua xe nữa, có khi còn dính tới kiện cáo.
“ Nhưng mà ...” Hùng Kiếm Phi khó xử:
“ Lãnh đạo, chúng tôi buôn bán nhỏ, tin này truyền ra chúng tôi đóng cửa mất.” Ông chủ Thân cầu khẩn:
“ Ài, đội viên chúng tôi đi suốt đêm truy bắt, xăng dầu tiêu hao, kinh phí ăn ở, trong đội vốn eo hẹp, giờ vì chuyện này càng thêm khó khăn ... Vì nhân dân phục vụ, nhưng mà có bột mới gột nên hồ ...” Thử Tiêu vừa nói vừa nhìn ông chủ:
“ Anh yên tâm, kinh phí chúng tôi lo.” Ông chủ Thân xót tiền song biểu thị lý giải:
Chỉ đạo viên Nghiêm đứng dậy kính lễ trang trọng, Tiêu ca lịch sự, hậu quả rất nghiêm trọng, không lâu sau ông chủ Thân lảo đảo ra xe cảnh sát về nhà.
Tiêu Mộng Kỳ tới nơi, nhìn Thử Tiêu và Hùng Kiếm Phi mặt mày phơi phới như xuân về, tủm tỉm cười:” Tìm ra kẻ tiết lộ nguồn tin rồi hả?”
“ Kinh phí cũng được giải quyết rồi.” Hùng Kiếm Phi lệ nóng tràn mi: “ Tiêu à, sau này ai dám nói tránh xa Thử Tiêu, tôi trở mặt, đáng lẽ sớm mời cậu tới làm chỉ đạo viên cho đội tôi mới đúng, cậu hơn đứt cả chi đội hình sự.”
Uông Thận Tu và Lạc Gia Long hỏi nguồn cơn giơ ngón cái, Tiêu Mộng Kỳ nhìn Thử Tiêu dương dương đắc ý chỉ biết lắc đầu cười, gọi mọi người vào phòng hội nghị, lòng cảm khái ... Ba năm ở cục công an thành phố, chẳng đặc sắc đáng nhớ bằng ngày hôm nay.
Chập tối, mọi người ăn cơm trong đội, nhìn thấy hình cảnh giám thị Biện Long Lâm lấy cơm, Hùng Kiếm Phi nhận lấy, đích thân đi đưa cơm. Phải nói tên đại bịp đó, ăn nói văn nhã, rất được lòng người, chỉ điểm vài câu, Dư Tội mới có thể tìm ra linh cảm phá án, là công thần vụ án.
Tâm tình mọi người đang rất tốt thì có xe việt dã vào đội, Lận Thần Tân chưa tới đã gọi: “ Tiêu ca, tối có đi không đấy, mấy giờ rồi mà còn ăn.”
Thử Tiêu vội vàng chạy tới bịt miệng hắn, song muộn rồi, Uông Thận Tu và Lạc Gia Long nháy mắt, bê khay cơm đuổi theo.
Thế là xử trưởng Tiêu bị bỏ lại một mình, cô chả buồn để ý, mấy tên kia sực nhớ, cố tình mời Lận Thần Tân ăn cơm, thế là hắn có cớ hí hửng ngồi xuống bên cô gái trong mộng, báo cáo các loại phát hiện thời gian qua, mạnh miệng nói cho hắn một đội, hắn đi bắt hết nữ lừa đảo.
Mấy anh em nhìn xử trưởng Tiêu không thoải mái thì cười trộm, Lận Thần Tân hưng phấn không thôi, bị đám sâu hại lợi dụng, thế là vỗ ngực hứa dẫn họ tới "hiện trường".
.....
Vô phúc cho thằng lừa đảo =))