Hùng Kiếm Phi bê cơm, gõ cánh cửa cạnh phòng trực ban, nhìn thấy Biện Song Lâm chăm chú xem sách, đi vào ngạc nhiên nói: “ Anh xem quy định cảnh sát mà say sưa thế à?”
“ À, vì trong phòng trừ thứ này tôi không tìm ra cái gì để xem nữa.” Biện Song Lâm mỉm cười đặt sách xuống:
“ Ăn cơm thôi.”
Câu này lịch sự hơn mọi khi nhiều, Biện Song Lâm hỏi: “ Để tôi đoán nhé, các anh bắt được nghi phạm rồi hả?”
Hùng Kiếm Phi kinh ngạc, người này bây giờ bị giám sát chặt chẽ, không thể biết việc họ làm được:” Sao anh biết?”
“ Nhìn nét mặt của anh là biết rồi.” Biện Song Lâm bật cười, vừa ăn vừa nhìn Hùng Kiếm Phi đang sờ mặt, đúng là người thật thà, cái gì cũng viết rõ lên mặt: “ Anh tò mò có người học được gì đó ở tôi à?”
Hùng Kiếm Phi gật đầu, đúng là tò mò, Dư Tội mới đầu cũng loanh quanh luẩn quẩn như họ, vậy mà chớp mắt như được thần phù hộ, vài ngày bắt được thủ phạm.
“ Kỳ thực tôi không dạy gì, tự anh ta suy ra được tâm thái của kẻ lửa đảo.”
“ Tâm thái gì?”
Biện Song Lâm thong thả nhai nuốt trả lời: “ Hẳn là lòng tham, một tên lừa đảo dùng một thủ pháp làm hai mấy vụ án ở một nơi, tham lam tới quên nguy hiểm rồi.”
Có vẻ đúng, nếu tên lừa đảo như mọi khi gây án xong vứt di động sẽ thành vụ án bế tắc mãi mãi, giờ lại tóm tại trận, muốn cãi cũng khó.
“ Đội trưởng Hùng, nếu tạm thời chưa cho tôi về thì kiếm cho tôi vài cuốn sách, không thì một cái máy vi tính cũng được, nơi này còn thiếu thốn hơn cả trại giam.”
Hùng Kiếm Phi gọi hình cảnh mang tới cả đống sách, nhiều lắm, toàn sách tư tưởng, điều lệ, ở trong đội chả ai đọc.
Biện Song Lâm mỉm cười, thong thả lật xem văn tự khô khan, không ai biết rằng ông ta còn cầm một cái di động, vụng về vào mạng ...
Cách đó gần nghìn dặm, cuộc lục soát tới hồi kết.
Lý Hồng Bân là tiếp thị cho xưởng điện tử phương nam, mượn sự thuận tiện này, hắn sư tâm khách hàng nhu cầu mua xe cũ, trở thành lừa đảo, bất ngờ là không tra được lý lịch giáo dục của hắn, đoán chừng trình độ chưa tốt nghiệp tiểu học.
Thế nhưng tại nơi ở của hắn lại tìm ra vô số sách vở kiến thức điện tử, 2 chiếc laptop nhập khẩu, mười mấy chiếc điện thoại, lại còn lắp cả cái máy chủ. Lý Mân nhận ra, chiếc máy này giống trạm phát sóng cơ sở của cty di động, có thể phát tin nhắn định hướng, nhận tín hiệu vô tuyến.
Nghi phạm lúc này bị còng ở góc tường, vẻ mặt sa sút, vóc dáng gày gò mỏng cơm, song thẩm vấn hai tiếng liền không nói một lời.
Thích đánh thì cứ đánh, dù sao tôi không nói.
Thích lục thì cứ lục dù gao tôi chả biết gì.
Lục soát kết thúc, cảnh sát địa phương cũng không hiểu, thứ lừa đảo này sao đáng để đi xa như vậy truy lùng, rõ là xương khó gặm, gặm gãy răng cũng chẳng được miếng thịt nào, bọn này thường hủy hết vật chứng rồi, dù bắt được với tội hiện tại thì nhẹ lắm.
Họ chưa biết, ngay cả vụ lừa đảo hôm nay cũng là dàn xếp, không thể dùng để định tội.
Hoàn thành bàn giao, Dư Tội vào phòng, xem từng thứ vật chứng, lục lọi di động, vi tính, đột nhiên ngẩng đầu nhìn nghi phạm, không ngờ nghi phạm đang nhìn y, có chút không thoái mái di chuyển ánh mắt?
Chột dạ à? Hắn còn che dấu gì nữa.
Dư Tội mỉm cười gọi một hình cảnh tới lấy camera ghi hình, đặt lên bàn, bảo hắn ra ngoài đóng cửa lại.
Nhìn biểu hiện khoa trưởng Dư trước đó, hình cảnh tuy có nghi vấn song vẫn làm theo, loại chuyện này mọi người đều hiểu, không cần biết là loại nghi phạm gì, không dùng chút thủ đoạn, làm sao chịu ngoan ngoãn vào tù.
“ Cho anh một cơ hội, cho tôi biết tội của anh, nếu không tôi khiến anh phải hối hận.” Dư Tội mặt đầy sát khí:” Chối cũng vô ích, chúng ta nói chuyện liền mấy tiếng, có rất nhiều người bị hại đã nhận ra giọng của anh.”
Nghi phạm gần như rít qua kẽ răng:” Tôi không làm gì hết, đây là bẫy của các anh.”
Dư Tội khinh miệt:” Đúng, đây là cạm bẫy, một tên lừa đảo lại bị lừa, trình độ rẻ rách bày đặt đi lừa đảo, anh nói ra mà không thấy nhục à?”
Mắt nghi phạm thoáng qua sự phẫn nộ, phẫn nộ vì sở trưởng của mình bị xem thường.
“ Nhìn tôi đây, tôi đã bắt được anh thì cũng có thể cậy miệng anh.
Nghi phạm hừ một tiếng, không ngờ Dư Tội ra tay như chớp, hắn né không kịp, một đấm trúng sống mũi, hắn á lên, chưa kịp có hành động gì thì Dư Tội tím tóc, ấn xuống bàn, máu mũi chảy ròng ròng, hắn vùng vẫy, nhưng làm sao thoát được.
“ Tao đã rất lịch sự cho mày cơ hội rồi, giờ đến lúc mày hối hận, ghét nhất mấy thằng hèn dám làm không dám nhận lại làm ra vẻ anh hùng hảo hán như mày …” Chuyện này làm tới hai vị hình cảnh đi cùng cảm thấy thấy quá rồi, hơn nữa có vẻ còn vô bổ, nhưng nhìn Dư Tội mặt mày hung dữ không ai dám nói, vị xử trưởng Dư của tổng đội uy danh hiển hách này không phải thứ vừa, nghe bảo cả lãnh đạo cũng rất ngán vị này.
Chỉ là có vẻ lần này xử trưởng Dư cũng hết cách rồi, nghi phạm chẳng những không sợ mà còn cười khằng khặc điên cuồng
Ở phía Đại Nguyên càng chờ càng mất hút, tính giờ thì áp giải nghi phạm lên đường không có tin tức gì, suốt hai tiếng liên không liên hệ, tới khuya gọi điện vẫn không có tin gì, về sau Lý Mân lén lút nhắn tin "căn bản không thẩm vấn."
“ Bọn họ làm cái gì thế?” Hùng Kiếm Phi tức giận vỗ bàn, lúc vừa mới bắt là thời điểm tốt nhất đột phá phòng tuyến tâm lý nghi phạm, đợi qua kỳ thích ứng khó lắm:
“ Tình huống tiền tuyến thiên biến vạn hóa, chắc có ẩn tình.” Tiêu Mộng Kỳ đi đi lại lại trong phòng hội nghị, bây giờ án gì cũng bị thẩm hạch rất nghiệm, đưa đi khởi tố còn bị trả về điều tra bổ xung nhiều lắm:
“ Có ẩn tình gì được chứ, đã bắt được rồi, vào tay tôi, tôi cho hắn nôn cả ra mật.” Hùng Kiếm Phi hai tháng qua bị vụ án này làm điên rồi, nóng lòng đấm vào mặt thằng lừa đảo kia:
Tiêu Mộng Kỳ lắc đầu thở dài, loại đầu óc đơn giản như Hùng Kiếm Phi đi đối phó với nghi phạm lừa đảo quá sức hắn, cô ngồi xuống bàn rút ra hai tấm ảnh, in ra từ máy vi tính, một nam tử đầu trọc và một nữ nhân quảng khăn, chưa xác định thân phận.
Hai người này và nghi phạm đã bắt được có liên quan lớn thế nào, thực sự chưa rõ, nếu tra tiếp cần nhiều thời gian.
“ Anh phải chuẩn bị tâm lý từ từ đấu với chúng, đây là nghi phạm đầu tiên của vụ lừa đảo qua điện thoại mà chúng ta bắt được, dù tốn công cũng phải thành vụ án khiến chúng không trở mình được.” Tiêu Mộng Kỳ đặt ảnh nghi phạm lấy tiền xuống, che miệng ngáp:
“ Xử trưởng Tiêu, chị về nghỉ một chút đi, để tôi đợi bọn họ.” Hùng Kiếm Phi khách khí nói:” Hay là tới phòng trực ban nghỉ tạm cũng được chỉ là điều kiện hơi kém một chút.”
“ Không sao, không cần chiếu cố tôi, tôi chợp mắt ở ghế sô pha là được.” Tiêu Mộng Kỳ nói vậy lại cầm ghi chép lời khai hôm nay lên xem:
Hùng Kiếm Phi lặng lẽ lui ra ngoài, thực sự có chút hổ thẹn, làm việc không tốt, để bao người liên lụy. Phải rồi, mấy người anh em kia đâu, xem thời gian, chắc mết mấy ngày, về nghỉ rồi.
Kỳ thực lúc này mỗi người đang cầm một ly cocktail, nhưng không ai có lòng dạ nào mà uống, chảy nước dãi nhìn cô gái mặc áo yếm, phía dưới quần siêu ngắn, đang nhảy múa quên mình trong sản nhảy, mỗi khi mép váy tung lên, là nước dãi chảy xuống.
Bốn anh em lau nước miếng, đánh cược xem ai bắt chuyện, lấy được số điện thoại em gái này là thắng, nếu không lấy được thì trả tiền, đánh cược bắt đầu, bốn người chia nhau hành động.
…. …..