Bốp chát rầm ... aaaa
Huỵch, hự ...
Khi ánh ban mai ló rạng, những âm thanh kỳ quái vang lên ở phòng tạm giam đội hình sự đường khai hóa, không ai biết chính xác xảy ra chuyện gì, nhưng mọi người đều biết nghi phạm lừa đảo hàng loạt bị đưa về trong đêm.
Khi Tiêu Mộng Kỳ bị đánh thức bởi cơn ác mộng, cô mơ hồ nghe thấy loại âm thành này, lập tức biết xảy ra chuyện gì, chỉ lại quần áo, xoay cái cổ đau nhức đi nhanh xuống lầu.
Hùng Kiếm Phi đứng canh cửa đưa tay ngăn, bị cô trừng mắt một cái, sau đó tránh sang bên.
Tất cả mọi âm thanh dừng lại, hai hình cảnh trán đẫm mồ hôi, nhìn nghi phạm bị còng trên ghế, người cong lại như tôm, bốn xung quanh trải báo, cô biết thủ đoạn này, gõ đầu gối, bàn chân khiến người ta đau nhưng kêu cũng khó, chưa kể đánh vào mạng sườn, xương cụt, làm người ta đau chỉ muốn chết.
“ Ra ngoài.” Tiêu Mộng Kỳ quát, mấy cảnh sát líu ríu đi ra, cô không vui nhìn Hùng Kiếm Phi, nghi phạm gầy gò thế này, nếu xảy ra chuyện ăn nói thế nào, đi quanh hai vòng, nghiêm mặt nói:” Lý Hồng Bân, anh ngoan cố vô ích, tìm ra được công cụ gây án trong nhà anh, người trung gian cung cấp số điện thoại cho anh cũng nhận tội rồi.”
Tên lừa đảo ở mặt này thực sự không tầm thường, khịt mũi không coi ra gì, không chịu nổi thì ngồi tù mọt gông, chịu nổi thì khoan hồng giảm án.
“ Anh hai lần tới Đại Nguyên, trả cho người cung cấp tin 5 lần, lần gần nhất hai tuần trước ... Chuyện này anh sẽ không nhờ người khác, ngân hàng ghi lại hình của anh, cho rằng mình không để lại bất kỳ dấu vết nào sao?”
Toàn bộ manh mối được liên kết với nhau, vụ lừa đảo đã làm rõ, nhưng điều này không có nghĩa tạo thành chuỗi chứng cứ hoàn thiện.
Nghi phạm hoàn toàn không bị Tiêu Mộng Kỳ dọa, cũng không bị vẻ đẹp của cô làm mê mẩn, hắn cười:” Vậy chuyển giao cho viện kiểm sát khởi tố đi, đánh tôi làm gì nữa.”
“ Không làm rõ vấn đề, mày đừng hòng đi đâu.” Hùng Kiếm Phi nghiến răng:
“ Tốt nhất là giết chết tôi đi, nếu không cái mồm này ra tòa sẽ hót hay lắm đấy.” Nghi phạm nhìn hai cảnh sát với ánh mắt độc ác:
“ Mẹ mày!” Hùng Kiếm Phi vung tay cho câu trả lời trực tiếp nhất:
Nghi phạm mặt lệnh sang bên song vẫn cười, nụ cười khủng bộ, Tiêu Mộng Kỳ có chút không đành lòng, xoay người đi, lệnh: “ Dừng lại.”
Hùng Kiềm Phi mặt hầm hầm ra ngoài nghe thấy tiếng cười quái dị đắc ý của nghi phạm.
Tiêu Mộng Kỳ tới phòng chứa nước rửa mặt, nước lạnh làm cô tỉnh táo hơn vài phần, Hùng Kiếm Phi ngốc nghếch lẽo đẽo theo sau, tựa đợi chỉ thị.
“ Mấy giờ về?”
“ Hơn 4 giờ ạ.”
Đưa tay xem đồng hồ, đã sáu giờ hơn, Tiêu Mộng Kỳ không tin bằng vào sự tàn nhẫn của đội hình sự lại không thu hoạch được gì:” Hỏi ra gì rồi?”
“ Thằng này như tảng đá trong nhà xí, vừa cứng vừa thôi, không nói mấy câu.” Hùng Kiếm Phi ngạc nhiên, thứ cứng đầu cứng cổ nhiều lắm, đa phần là kẻ kiếm sống bằng nắm đấm, vào sinh ra tử nhiều, chứ lừa đảo yếu nhớt thư sinh mà rắn mặt thế này thì hiếm thấy:
“ Dù vậy cũng không thể làm thế, xảy ra chuyện thì sao?” Tiêu Mộng Kỳ mắng, giải thích cho hắn hiểu: “ Hắn hẳn là biết phân lượng của vụ lừa đảo hàng loạt này, chịu được đòn thì sẽ giảm bớt vài năm tù, hắn biết cảnh sát không dám làm gì hắn, lại chẳng phải án mạng ... Cho nên hắn mới cắn răng chịu đựng, vụ án hình sự bình thường có khác biệt so với vụ trọng án mà đại đội hai hay nhận, linh hoạt chút ... mà Dư Tội đâu rồi?”
“ Dư Tội và Lý Mân chưa về, người của phân cục Cổ Lâu áp giải.”
“ Có dặn gì không?”
“ Hình như có.” Hùng Kiếm Phi gãi đầu:
“ Có là có, không là không, hình như là sao?” Tiêu Mộng Kỳ chau mày:
“ À, cậu ấy nói, không thẩm vấn được đâu, nhưng cũng đừng để hắn được nghỉ.”
“ Đã biết thế còn dùng hình, anh ấy không thẩm vấn được, cậu làm được chắc.” Tiêu Mộng Kỳ vừa nói vừa rút điện thoại ra lên lầu:
Hùng Kiếm Phi không vui, làm như chỉ Dư Tiện mới biết làm việc vậy, quay trở về phòng thẩm vấn, song hắn chẳng biết phải làm gì, đi qua đi lại, gọi nhóm hình cảnh tới:” Tiếp tục thẩm vấn ... Không được động thủ, có lãnh đạo ban đốc sát ở đây.”
Hai hình cảnh gật đầu, ánh mắt u oán, mệnh lệnh mâu thuẫn thế thì thực hiện thế nào.
Một tiếng sau Hùng Kiếm Phi quay lại hỏi kết quả, một hình cảnh trẻ nhỏ giọng nói:” Đội trưởng, không xong rồi, không động thủ, thằng này còn giảng giải đạo lý cho chúng tôi.”
“ Đạo lý gì?”
“ Hắn nói, chúng ta gài bẫy hắn, đây là hành vi phạm tội, hắn tố cáo chúng ta.”
Hả, Hùng Kiếm Phi ném mũ xuống đất, suýt nữa xông vào đấm một trận, cuối cùng cắn răng nhịn, mẹ nó, làm cảnh sát thật uất ức, chẳng sảng khái bằng làm lừa đảo.
Lại thêm một tiếng nữa, hai vị hình cảnh mặt mày đau khổ đi ra, điều này có nghĩa là chẳng hi vọng gì.
Tiêu Mộng Kỳ phóng xe ra sân bay, cô mãi không liên hệ được với Dư Tội, phải cả tiếng sau mới có thể liên hệ được với Lý Mân, thì ra hai người họ tranh thủ chợp mắt, làm cô áy náy, song có manh mối rồi, hai người họ đang đợi ở sân bay.
Manh mối gì không nói, hai người đó chuẩn bị đi tới Phúc Kiến, mấy lần rút tiền đều ở đó, nghi phạm có đồng bọn? Cô phủ nhận, nếu có truy bắt cũng không bắt loại nhân vật phụ như vậy, chuyển giao cảnh sát địa phương là xong, họ làm tốt hơn.
Vội vã đỗ xe, chạy vào sân bay, tại khu nghỉ ngơi tìm thấy được Lý Mân thể hình độc đáo, đầu tóc rũ rượi, ngửa cổ ra sau ngủ gật, Tiêu Mộng Kỳ đi tới gần mới thấy trên ghế còn người nữa bị che mất, không phải Dư Tội thì là ai.
Lòng càng áy náy, bất kể tính cách ra sao, mặc dù có nhiều tai tiếng, cô thấy Dư Tội không làm hổ thẹn bộ cảnh phục trên người, thậm chí ngược lại, chưa bao giờ nhận được thừa nhận xứng đáng.
Cô nhẹ hàng ngồi xuống, để Lý Mân dựa đầu vào vai mình cho thoải mái hơn, nữ cảnh sát nếu không có điều kiện làm bình hoa thì trong đội ngũ bị dùng chẳng khác gì nam nhân, Lý Mân là minh chứng cho chuyện đó. Không ngờ vừa đụng vào, Lý Mận tỉnh ngay, dụi mắt lẩm bẩm, Tiêu Mộng Kỳ vội xin lỗi.
“ Không sao, dù gì cũng chẳng ngủ được .... Xử trưởng Tiêu, tới bao giờ thế?”
“ Vừa mới tới xong, sao giữa đường lại rẽ về nhà?” Tiêu Mộng Kỳ đi thẳng vào chủ đề.
“ Đợi người xuống máy bay.”
“ Đợi ai? Tôi tưởng hai người phát hiện ra manh mối, chuẩn bị lên máy bay đi chứ?”
Lý Mân lắc đầu:” Lãng phí, Dư Tội có cách đơn giản hơn.”
“ Khoan đã, không phải đang nói tới tên đồng bọn lấy tiền chứ?”
“ Không biết, nhưng chắc chắn có thể giúp hạ được Lý Hồng Bân.”
Càng nói càng mơ hồ, đang nói chuyện thì thông báo chuyến bay từ Phúc Châu tới Đại Nguyên đã hạ cánh, cứ như chuông bao thức, Dư Tội dậy ngay, Lý Mân cũng bắt đầu công tác, bật laptop lên, thông báo với đồng nghiệp, muốn định vị một số điện thoại .
Năm phút sau tít một tiếng, Lý Mân kêu lên: “ Tới thật rồi.”
“ Không cần biết là ai, bắt đã.” Dư Tội có điện thoại, ra hiệu mọi người im lặng, Lý Mân đồng bộ ghi âm:
Bên kia có giọng nữ nhân: “ Tôi tới Đại Nguyên rồi, anh ở đâu?”
“ Cô nghĩ tôi sẽ nói cho cô chắc? Mang tiền tới chưa?”
“ Tôi mang tới rồi, anh làm gì anh ấy? Tôi muốn nói chuyện với anh ấy, tôi muốn gặp anh ấy.”
“ Đương nhiên, sẽ gặp được thôi.” Lý Mân chỉ tay về cửa ra, Tiêu Mộng Kỳ chú ý rồi, mấy cảnh sát phân cục đã tạo thành thế bao vây, chỉ đợi bắt người, Dư Tội nhìn một nữ nhân mặc váy kéo hành lý, vừa đi vừa gọi điện, tiếp tục nói: “ Rất nhanh sẽ gặp được.”
“ A lô, a lô, anh ở đâu? Sao tôi nghe thấy tiếng máy bay?” Đối phương ngó nghiêng:
“ Chính là cô ta đấy, bắt đi.” Dư Tội mặt lạnh tanh ra lệnh: