“ Tránh ra ... Tránh ra ... Cám ơn ..”
Lai Văn ôm một đống tư liệu lớn đi vào thang máy tòa báo, trong thang máy thi thoảng có người chào hỏi cô, còn có người thắc mắc chủ biên Lai sao lại tìm thứ tư liệu cũ kỳ này.
Có người bạn cần, Lai Văn giải thích, noi ra lòng không khỏi dâng lên rất nhiều cảm xúc. Họ tình cờ gặp nhau từ lần cô bị móc ví trên xe bus, thấm thoát đã mấy năm trôi đi, từ thực tập sinh đã thành chủ biên mục tin tức xã hội rồi, nhưng khi gặp lại người đó, cảm giác thời gian chảy ngược, không nhận ra bất kỳ thay đổi nào.
Vội vàng rời thang máy, đẩy cửa văn phòng, Dư Tội đang ngồi ở chính chỗ của cô xem máy vi tính, cô đặt tư liệu lên bàn: “ Chỉ có chừng này thôi, còn lại một số tạp chí đầu tử nhỏ, anh phải tới tập đoàn nghề báo tìm, đoán chừng không có báo giấy nữa đâu, dù chỗ này cũng có một phần là bản điện tử ... Dư Tội, anh tìm mấy thứ này làm gì?”
“ Cảnh sát chả lẽ không thể học đầu tư à?” Dư Tội cười:
“ Cũng không thể học thứ cũ kỹ này chứ, giá trị không cao, mười năm trước ai có nhãn quang thì đều đầu tư vào địa ốc, nhưng anh xem trong báo này đi, toàn là khuyên đầu tư vào sắt thép, cổ phiếu, làm theo có mà từ phú ông cũng thành ăn mày.” Lai Văn cầm cốc nước vừa uống vừa tò mò hỏi: “ Thử Tiêu, Nhị Đông ra sao rồi, mấy năm rồi tôi chưa gặp họ ... Mấy hôm trước tôi gặp Rậm Lông, thế nào lại thành bán gạo, tiếp thị cho tôi rất nhiệt tình.”
Chuyện này không phải một hai câu mà nói hết, Dư Tội đưa cho Lai Văn một tờ giấy: “ Tôi để lại số điện thoại cho cô, rảnh rỗi hỏi họ xem.”
“ Tôi bận không rút thời gian ra được ... Phải rồi, không có chuyện giúp miễn phí đâu nhé, có tin tức giá trị phải cung cấp cho tôi đấy, hừm, vụ lừa đảo rồi kiện doanh nghiệp viễn thông ấy, không báo cho tôi, chả nghĩa khí gì.” Lai Văn trách móc:
“ Ha ha, tin thì không thiếu, chỉ sợ cô không dám đăng thôi.” Dư Tội đứng dậy:
“ Cũng phải để tôi biết chứ ... Này, đừng đi, ngồi chơi thêm đi.”
“ Cô bận như thế, tôi ở lại cho thêm phiền à, yên tâm, có tin tức nhất định thông báo cho cô.”
“ Hôm nào gọi Thử Tiêu và Nhị Đông tụ họp nhé, tôi nhớ họ lắm.”
“ Hai thằng đấy có gì mà nhớ, vẫn vậy thôi, một vẫn béo một vẫn gầy, tôi thấy còn chướng mắt muốn đá vài phát.”
Chủ biên Lai ân cần tiễn Dư Tội tới thang máy, lưu luyến vẫy tay tạm biệt, gặp lại bạn cũ lòng vui vẻ, chuyện xưa vẫn như ở trước mắt, không khỏi sinh tò mò với vị cảnh sát bề ngoài bình thường luôn không thiếu câu chuyện đặc sắc sau lưng này.
Về văn phòng cô nổi hứng bấm số điện thoại, trêu: “ Đoán xem tôi là ai?”
“ Em gái ở bar Duyên Phận phải không, anh nhớ em tên là Bối Bối:” Giọng Thử Tiêu rất dâm đãng:
Đúng là vừa gặp đã muốn đá thật, Lai Văn nghiến răng: “ Sao anh không đi chết đi, em gái gì hả?”
“ Hả, chửi ai đấy?” Thử Tiêu nổi giận: “Biết tôi là ai không?”
“ Nhớ ra thì hẵng gọi lại.” Chát, Lai Văn cúp máy, chẳng thay đổi gì cả vẫn là cái bộ dạng thấy nữ nhân là chảy nươc dãi:
Mấy năm qua họ sống thế nào nhỉ, Lai Văn lục lọi lại bài báo Săn Trộm, pha một cốc trà lớn, tay chống cằm, lật từng trang báo đã ố vàng ...
Hai chén trà xanh, trợ lý đã tới thêm nước hai lần rồi, lần nào cũng thấy Dư Tội ngồi vắt chân chữ ngũ hút thuốc, cô không rõ người này là ai, nhưng có thể khiến giám đốc Ngụy đích thân tiếp đãi, lại còn tùy tiện hút thuốc thì không phải người thường, vì tổng giám đốc rất ghét những thói quen xấu.
Cửa lần nữa khép lại, Ngụy Cẩm Trình không ngẩng đầu lên, ánh mắt Dư Tội thì dõi theo thân hình yểu điệu của trợ lý, bất giác liếm môi, không biết bao lâu rồi mới có cảm giác đói khát đó.
“ Không có tác dụng gì, tôi nói này Dư Tội, anh ăn no rửng mỡ đem tạp chí tài chính hết thời tới hỏi tôi, nếu bọn họ biết làm sao phát tài thì cần gì mở tạp chí.” Ngụy Cẩm Trình xem lướt qua:
“ Trên đó không phải có chuyên gia bình luận gì đó à? Anh xem lại giúp tôi một lượt, tìm cảm giác.” Đây là thứ Biện Song Lâm tìm, Dư Tội cứ có cảm giác phải mang thâm ý nào đó:
“ Chuyện kiếm tiền, có tài nhìn tương lai mới là nhà nghề, còn chuyên gia là loại nói chuyện đã rồi, tìm chuyên gia chẳng bằng bỏ tiền tới hộp đêm mua vui.” Ngụy Cẩm Trình nói vậy vẫn xem rất chuyên tâm:
Quả nhiên là không ai thành công mà không có lý do, điểm này thể hiện rõ ràng trên người Ngụy Cẩm Trình, riêng sự chăm chú kia với chuyện không có gì đáng để ý là thấy.
Hai người tương giao thường thường, một phú thương, một cảnh sát, thi thoảng chỉ gặp nhau ăn bữa cơm, uống chén trà, không có bất kỳ dính líu gì khác, hoàn toàn vì tính cách hợp nhau thôi.
“ Vô dụng, thực sự là vô dụng.” Nửa tiếng nghiêm túc nghiên cứu, Ngụy Cẩm Trình bỏ tạp chí xuống, vẫn chưa hiểu Dư Tội mang đống rác này tìm mình có ý gì: “ Đem làm giấy chùi còn quá cứng.”
“ Không có bất kỳ một giá trị nào à?” Dư Tội hỏi lần nữa:
“ Không, tôi chẳng bao giờ xem loại tạp chí này, đừng thấy bên trên nói rất hay, cái gì mà ngôi sao thương giới, tinh anh chứng khoán, những tinh anh có thể thành tinh anh là nhờ không dùng loại tạp chí này làm người dẫn đường.” Ngụy Cẩm Trình nói rất khó chịu, là khó chịu với loại báo chí này:
Dư Tội trầm ngâm: “ Anh có biết người tên Biện Song Lâm không?”
“ Ai?”
“ Biện Song Lâm!”
“ Quen quen ...” Ngụy Cẩm Trình hồ nghi nhìn Dư Tội thấy y gật đầu liền vỗ trán: “ Thế hệ tôi giờ chưa phá sản cơ bản đều quen, đó là một kỳ tài, nhưng kết cục không tốt.”
“ Đó là phạm nhân lừa đảo, sao lại gọi là kỳ tài, chả lẽ gian thương và lừa đảo thờ cùng một thượng đế?” Dư Tội nhấp một ngụm trà, chép miệng nói:
“ Ha ha ha, anh đừng có mỉa mai tôi, mua vào bán ra lấy 10% lợi ích là thương nhân, lấy 50% lợi ích là gian thương, lấy 100% lợi ích là lừa đảo ... Cứ thế mày suy.” Ngụy Cẩm Trình tự trào:
“ Tôi còn nhớ anh từng nói, một phần lợi thì nuôi gia đình, còn lãi gấp đôi là phá gia diệt tộc cơ mà.” Dư Tội nói câu này không liên quan ghen tỵ, mà luôn cảm thấy một người phất lên quá nhanh, thế nào cũng có tác dụng phụ:
“ Đó là quan điểm của cha tôi, đáng thương tôi chỉ là kẻ phàm tục trục lợi, không thể làm thánh nhân.” Ngụy Cẩm Trình dừng đúng lúc, nói chuyện làm giàu với người bình thường có hơi không hợp: “ Sao lại đột nhiên nhắc tới Biện Song Lâm? Anh ta là người khai thác thị trường chứng khoán và ủy thác, có điều tiếc là tích lũy tài phú quá nhanh, quá tham lam, chuyển sang lừa đảo ... Chuyện đó oanh động một thời.”
“ Ha ha ha, nếu tôi nói với anh số tài liệu này do Biện Song Lâm muốn, vậy hẳn nó phải có chút giá trị chứ?” Dư Tội nói ra mục đích:
Ngụy Cẩm Trình không nói thêm lời nào, cầm tạp chi lên xem tiếp.
Bốn tiếng sau, Dư Tội xuất hiện ở hiệu sách tầng thường TTTM Ngũ Nhất.
Kỳ nhân đúng là kỳ nhân, Ngụy Cẩm Trình xem 3 lượt, buổi trưa hai người ăn cơm cùng nhau, thảo luận rất lâu cũng vẫn không có manh mối gì, đúng là tạp chí bình thường, giống tất cả tạp chí rác rưởi, lượng phát hành không nhiều, đa phần sống nhờ quảng cáo, thực sự không tìm ra cái gì khiến người ta hứng thú.
Cáo từ Ngụy Cẩm Trình, Dư Tội tới hiệu sách, nghe nói đây là nơi giới trí thức chức cao lương nhiều thích nhất, bọn họ thường tới đây tiêu khiển chút thời gian.
Đi qua từng giá sách, Dư Tội chẳng bao giờ đọc mấy thứ khẩu vị nặng này, nhìn lướt nha hàng chữ ( Danh nhân thương trường) , ( Tinh tế toàn cầu) , (Forbes), ... Đã thấy mất hứng.