Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 910 - Q8 - Chương 056: Gặp Nhau Sao Khó. (2)

Q8 - Chương 056: Gặp nhau sao khó. (2) Q8 - Chương 056: Gặp nhau sao khó. (2)

Vừa lật xem mấy tạp chí, Dư Tội vừa lấy di động của Biện Song Lâm ra nhìn, người này hơi tà.

Đây là một cái di động mới tinh, Dư Tôi tìm ra danh sách tạp chí mà hắn liệt kê, còn có cả chi tiết khởi tố, cái trước y chưa chuẩn bị đủ, chuyện sau thì thắng kiện rồi.

Phải bội phục cái tên lừa đảo đó.

Dư Tội tìm vài cuốn tạp chí Fortune số mới nhất, cuộn lại đình rời đi, đột nhiên khựng người, phía ánh mắt y nhìn tới, người kia cũng sững ra. Cô gái đó khoác tay một nữ nhân trung niên, lúc nhìn thấy Dư Tội tích tắc có chút thất thố làm nữ nhân kia hỏi một câu, cô nói gì đó rồi đi về phía Dư Tội.

Là An Gia Lộ ... An An, trái tim y bỗng nhiên thắt lại, bước chân duyên dáng kia đã dừng lại trước mắt y, mép váy cũng thôi lay động, hôn nhân như lạch trời ngăn cách y với bất kể người khác giới nào trừ vợ, đặc biệt cô bạn học ôm y khóc ở hôn lễ.

“ Thật trùng hợp.” An Gia Lộ lên tiếng trước:

“ Ừ, bạn không đi làm à?” Dư Tội hơi bối rối:

“ Đơn vị cửa sổ như bọn mình luôn phiên đi làm ... Còn cậu ... Oa, học tài chính kia à?” An Gia Lộ trực tiếp cướp tạp chí trong tay Dư Tội:

“ Mua hộ thôi ... Kia là ...” Dư Tội phát hiện nữ nhân trung niên kia cứ cảnh giác nhìn về phía này:” Mẹ bạn à?”

“ Giống không?” An Gia Lộ đắc ý nói:

Dư Tội biết mẹ An Gia Lộ là quan tòa có tiếng, cha cô là giám đốc trại giam ngang cấp Hứa Bình Thu, cả hai đều là loại người y không muốn gặp:” Giống.”

Câu trả lời rất ngắn ngủi, cảm giác được sự xa cách trong đó, An Gia Lộ trả táp chí cho Dư Tội:” Cậu ... Sống có tốt không?”

“ Thì cũng thế.”

“ Trương Mãnh điều tới cục tư pháp khu, tuần trước mình gặp cậu ấy, có cả baby rồi đấy.”

“ Anh ấy hơn mình, cái gì cũng đi trước mình một bước.” Dư Tội muôn vạn lời lại chẳng biết nói ra sao:

“ Điều công tác đi, không thể nào cả đời liều mạng ở tuyến đầu ... Mình nghe nói tổ chi viện của cậu bị giải tán rồi, kỳ thực công tác chỉ đến thế, có nơi linh lương là đủ, cậu liều mạng như thế, đánh đổi lại chẳng đáng gì, cậu cống hiến hơn người khác làm cả đời rồi.” An Gia Lộ cảm giác được sự cô độc lãnh đạm của Dư Tội, giống hệt hình cảnh quanh năm ăn cơm tuyến đầu:

“ Lý lịch mình có vết đen, ngoài vất vả ở tuyến đầu ra chẳng còn chỗ nào cho loại người như mình, với lại mình thích công việc hiện giờ, không làm khó cấp trên nữa.” Nụ cười xấu xa của Dư Tội giờ thành tự trào bất đắc dĩ:

An Gia Lộ run lên, "vết đen" đó là điều khiến cô để ý nhất, dù nhiều năm rồi, vẫn nhìn ra trên mặt cô có biểu hiện không thoải mái, Dư Tội hất đầu:” Mẹ bạn gọi kìa.”

Nói rồi vẫy tay đi về phía thu ngân.

An Gia Lộ cũng rời đi, cô không thích Dư Tội bây giờ, cô càng thích chàng trai xấu tính không giữ quy cũ trước kia hơn.

“ Nói gì mà lâu thế?” Người mẹ nghi ngờ hỏi:

“ Bạn học cũ, nói vài câu.” An Gia Lộ trả lời đối phó:

“ Con nghĩ mẹ không biết vị danh nhân đó à?”

“ Mẹ biết sao còn hỏi con?”

Hai mẹ con tựa hồ có khúc mắc, An Gia Lộ một lời không hợp ý là đi luôn, làm người mẹ thở dài mãi.

An Gia Lộ chạy vào thang máy, rời TTTM, dáo dác nhìn bốn xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng Dư Tội đâu, cô đứng ngây ra đó chiếu lại hồi ức, chàng trai hóa phép tặng cô hoa hồng nhựa, cắn răng dùng nửa tháng lương mời cơm cô, rõ ràng thích cô nhưng chưa bao giờ thổ lộ ...

Ánh sáng của cô tựa hồ như biến mất trong biển người mênh mông rồi.

Một chiếc xe đỗ lại con đường ngoài TTTM, trên xe một người cầm laptop, màn hình vẫn chớp đỏ, song đối chiếu phương hương bị dòng người làm khó.

“ Rốt cuộc tìm ai?” Người lái xe hỏi, tìm mấy ngày liên làm hắn chết mệt:

“ Ông chủ dặn, bất kể là ai cũng phải tìm ra, đi, y không thể mãi trốn trong đám đông.”

Tín hiệu dừng lại, phương hướng đó là bến xe bus, một chiếc xe đỗ lại, đám đông đi lên, người kia lại chửi, cứ như cố ý tránh hắn vậy.

Kỳ thực không phải, mà là tránh An Gia Lộ, Dư Tội lên xe nhận được điện thoại Thử Tiêu gọi y về, thuận tay tắt máy di động của Biện Song Lâm, không biết rằng hai người theo dõi há hốc mồm chửi bới ầm ĩ ... Tín hiệu biến mất rồi.

Sự đặc sắc và bất đắc dĩ của cuộc sống là cùng nguồn, tới từ cảm giác: Vương vấn.

Vì vương vấn mà cố chấp, vì cố chấp mà bỏ lỡ, vì bỏ lỡ sinh ra khiếm khuyết, khiến cuộc sống mỗi người kém xa thập toàn thập mỹ.

Lâm Vũ Tịnh đi qua đi lại dưới tòa nhà thương mại đường Ngũ Nhất, giống do dự gì đó, mãi không thể ra quyết định, bước chân giống tâm tình, lúc tiền lúc lui.

Cô không chỉ một lần nhìn tờ danh thiếp trong tay, nó do một nữ đồng nghiệp lén lút đưa cho, trong đội ngũ cảnh sát này, không mấy ai có hôn nhân hạnh phúc, vì thế đều xuất hiện vấn đề này, danh thiếp chính là con đường giải quyết, phục vụ tư vấn tâm lý hôn nhân, bác sĩ tâm lý Thành Mạn Đình.

Là vị chuyên gia nhiều lần tư vấn và hòa giải cho không ít nữ cảnh sát trong đội, Lâm Vũ Tịnh lại lần nữa đánh giá lại cuộc hôn nhân của mình, cô thấy mình tới đây có phải hoang đường không?

Sau khi cảm xúc mạnh mẽ lui đi, không mấy khi về nhà, về cũng chỉ để ngủ, sức hấp dẫn của ngôi nhà chỉ là cái giường mà không phải người trên giường, cô không biết chồng đang làm gì, nghĩ gì, nhưng cô cảm giác được, không phải nghĩ tới mình.

Có lẽ có vấn đề thật rồi.

Cuối cùng vẫn lấy dũng khi đi vào, lên tầng 9, tới văn phòng thứ 4, nơi này mang tính chất nghiệp vụ tư nhân thuần túy, xem ra làm ăn không tệ, người ngồi đợi rất nhiều, lại gọi điện cho đồng nghiệp mới đợi được một người đi ra mời cô vào.

Đó là nữ nhân trên 30 cực kỳ xinh đẹp khí chất, đeo kính gọng bạch kim mỏng, nhìn không giống bác sĩ tâm lý, giống nữ giới có cuộc sống mỹ mãn thoải mái, tạo người ta cảm giác dễ chịu. Bác sĩ Thành tự giới thiệu cực kỳ đơn giản, một động tác mời rồi lắng nghe.

“ Chồng tôi ít tuổi hơn tôi nhiều, chúng tôi tới với nhau khá gập ghềnh, anh ấy từng là chiến hữu của tôi.”

“ Trước kia sinh hoạt của anh ấy rất bừa bãi, có mấy người bạn gái, cụ thể tôi không rõ ... Sau hôn nhân có ai không, tôi không phát hiện.”

“ Vấn đề của chúng tôi không phải ở kinh tế, tôi không hỏi tới lương của anh ấy, nhưng cũng không cao, trả tiền mua nhà thì chẳng còn là mấy. Tuy anh ấy có làm ăn bên ngoài, thực ra không phải, hợp tác với mấy người bạn, anh ấy sớm giao hết cho họ rồi, chẳng lấy đồng nào từ đó.”

“ Anh ấy ở điểm này rất tốt, rất nghĩa khí, chúng tôi đều thế ... Về tình cảm có vấn đề nhỏ, tôi cảm giác .... Anh ấy hình như lạnh nhạt với tôi rồi, rất lâu không về nhà …”

“ Chuyện chăn gối sao? .... Lâu rồi không có .... Dù có cũng không nhiệt tình như trước ...”

Lâm Vũ Tịnh ấp a ấp ùng, lúc chua xót, lúc đắng chát, đem chuyện hai người kết vắn tắt, Thành Mạn Đình không ngắt lời, đợi nghe kha khá rồi mới hỏi:” Vậy ý cô tới đây làm gì? Bình thường tư vấn hôn nhân phải đi hai người.”

“ Tôi ... Tôi không thể nói với anh ấy.”

“ Nếu tôi đoán không sai, cô nghi ngờ anh ấy ngoại tình phải không?” Thành Mạn Đình nói ra đại bộ phận nữ giới tâm tư rất mẫn cảm ở chuyện này:

Lắc đầu lại gật đầu, Lâm Vũ Tịnh khổ sở:” Tôi không biết, chỉ thấy anh ấy ngày càng lãnh đạm với tôi.”

“ Chuyện này rất bình thường, mỗi nữ nhân đều muốn ngày nào mình cũng được chiều chuộc như tân nương ... Đây không phải là hiện thức, theo cô nói, chồng cô liều mạng trả tiền nhà, còn là hình cảnh tuyến đầu, áp lực kép của cuộc sống và công tác lớn như thế, cô hi vọng anh ấy còn có bao nhiêu hứng thú với chuyện khác?”

....

Hôm nay dừng ở đây.

Bình Luận (0)
Comment