Lâm Vũ Tịnh cau mày, áp lực của Dư Tội thì cô hiểu, khả năng còn chuyện Mã Bằng, cô mím môi, cuối cùng không kể ra chuyện này.
“ Tôi thấy cô quá lo rồi, theo cô kể thì chồng có không có 3 điều kiện để ngoại tình, đó là thời thời gian, tinh lực và kinh tế ... Ngoại tình không phải là thứ dành cho người dùng quá nửa tiền lương trả nợ mua nhà.” Chuyên gia Thành trấn an:
“ Nhưng ... Nhưng ...” Lâm Vũ Tịnh tuy an ùi phần nào, song lại có nỗi lo mới:
“ Trong di động của cô có ảnh trước kia không, tốt nhất là của hai người trước hôn nhân.” Chuyên gia Thành hỏi:
“ Có …” Lâm Vũ Tịnh lấy di động ra, đó là tấm ảnh chụp hoàng hôn trên đỉnh Thiên Long Sơn, cả hai người họ đều rất thích bức ảnh này:
Nam rất bình thường, từ dung mạo tới vóc dáng đều không có gì nổi bật, nữ thì rạng ngời xinh đẹp, nóng bỏng, nhìn một cái đã thấy cộc cạch rồi, chuyện gia Thành có vẻ ngạc nhiên, sau đó mở ngăn kéo lấy ra một cái gương: “ Vấn đề chưa chắc hoàn toàn ở anh ấy, cô tự so sánh đi.”
Lâm Vũ Tịnh nghi hoặc cầm gương lên soi, nhìn một cái mà giật mình, không biết từ khi nào mà sắc mặt xám xịt như vậy, không biết từ khi nào tóc lòa xòa, thời gian giống như lưỡi dao đã khắc lên nếp nhăn không thể che dấu trên mặt.
“ Nữ nhân già rất nhanh, hôn nhân giống dung mạo, cần phải chăm chút.” Thành Mạn Đình hơi ngả người tới đưa tay ra giúp Lâm Vũ Tinh vén mái tóc rối trước trán, nhẹ giọng nói:” Rất nhiều sự nuối tiếc trong hôn nhân do chúng ta ít để ý mà thành, anh ấy mệt mỏi về nhà, đối diện với người vợ trừng mắt lạnh lùng, đập nồi đập bát, thi thoảng lại bị đánh đập, anh ấy có thể có cảm hứng, có thể muốn về nhà không? ..... Xin lỗi, đồng nghiệp của cô kể cho tôi về chuyện nhà của cô rồi, tôi quen biết khá nhiều trong giới cảnh sát, nghe nói tới chồng cô từ lâu, nghe nói cô rất lợi hại, từng là đặc cảnh?”
Lâm Vũ Tình đờ người, thấy rất xấu hổ, không nghĩ chuyện gia đình mình lại nổi tiếng như vậy.
“ Nếu cô gặp phải một nữ chủ nhà tóc tai bù xù, mặt cứng đờ, nói năng hung hãn, cô còn có hứng thú với chuyện khác không? Ví như hai người từng lên núi chụp ảnh chẳng hạn?” Thành Mạn Đình cười hỏi:
Lâm Vũ Tịnh như nhận ra điều gì: “ Tôi thử rồi, ngày kỷ niệm kết hôn, tôi ăn mặc thật đẹp, muốn gây chú ý với anh ấy, nhưng anh ấy lại ngủ mất.”
“ Sai rồi, đây là ai lầm cơ bản của đại đa số nữ nhân, vì sao lại là ngày đó? Rất có thể đó là ngày không thích hợp, anh ấy hoặc cô có tâm trạng không tốt thì sao? Vì sao không phải là mỗi ngày, hay bất kỳ ngày nào? Bên ngoài là một thế giới, đóng cửa lại là một thế giới, mà thế giới đó do cô làm chủ, ngày nào cũng thế phải không?” Chuyện này không khó đoán, một cô vợ quá mạnh mẽ, thậm chí thô bạo, Thành Mạn Đình cũng gặp vài trường hợp, thậm chí tệ hơn, khi chồng cũng bạo lực:
“ Vậy tôi phải làm sao?”
“ Cô mong mỏi anh ấy đối xử với cô như tân hôn, vậy cô cũng nên đối xử với anh ấy như thế, nam nhân vô vị nhất cũng thích tình thú. Hơn nữa, cô chưa tới tuổi mất hết sức hút, dung mạo, vóc dáng, thân hình, đều cực kỳ hấp dẫn đấy.” Thành Mạn Đình cổ vũ:
Lâm Vũ Tịnh ngại ngùng sờ mặt: “ Tôi không có mấy thời gian, trước kia thì quanh năm công tác bên ngoài, không chú ý.”
“ Vậy giờ nên chú ý, tin tưởng tôi, nếu chăm chút thêm một chút, cô ra đường tỉ lệ quay đầu dứt khoát trên 80% đấy, sợ gì không vãi hồi được trái tim nam nhân ...” Thành Mạn Đình lục hộp danh thiếp trên bàn, đưa một tấm: “ Thử cái này, thả lỏng bản thân đi.”
Lâm Vũ Tình nhìn một cái, mắt to lên mấy phần:” Múa, múa cột?”
“ Đúng, tôi chịu trách nhiệm nói cho cô biết, đại bộ phận nam nhân thích thứ này, không nhất định là cách này, song cô phải tìm được một thứ khiến anh ấy kích thích trở lại ... đây là cách hay.”
Lâm Vũ Tịnh cầm danh thiếp nhìn mãi, sao cảm giác vị chuyên gia này giống chống mình, chuyên bẫy người khác ...
Cùng lúc đó Dư Tội không biết có phải đang bẫy người ta không?
Gò má cao, mũi hếch, trán dô, mặt rỗ, ngũ quan trông khác gì dã thú, các anh em tới trước giới thiệu cho Dư Tội vị này họ Đỗ Lôi, Thử Tiêu bổ xung thêm, tên tiếng Anh là Dany Đỗ.
Người kia cứ ôm đầu, nghe nói bị nữ lừa đảo hại.
“ Thật đấy, tôi gặp cô ta, giống hệt như vụ án đoàn trưởng kể.”
“ Chúng tôi tình cờ gặp nhau, sau đó lừa tôi tới chỗ không người, rồi tôi hôn mê, tỉnh lại đã bị cướp hết.”
“ Nơi xảy ra vụ án? Ở Thiên Ngoại Hải, khách sạn 5 sao .... Đúng rồi, tôi nhớ mặt cô ta, tôi dẫn các anh đi bắt, khẳng định vẫn còn ...”
“ .... Báo án? Thế này không phải báo án à, muốn báo án cũng phải cần có người quen mới giải quyết được, nếu không cảnh sát chẳng thèm để ý ... Tôi nói mất đồng hồ, ví, quần áo, cũng cần có người tin chứ ... Đồng hồ của tôi mười mấy vạn ...”
Từ lúc Dư Tội đi qua cửa là tên này nói không ngơi nghỉ, khả năng trình bày kém, nói năng lẫn lộn, tóm lại là tình cờ quen một nữ nhân, đưa vào phòng, còn chưa cởi quần áo thì đã ngủ tít, tỉnh lại thì trần trụi. Người này là bạn thùa nhỏ của Thú Y, từ hồi mặc quần thủng đít , nhờ giải tỏa mà đại bộ phận từ nông dân thành thổ hào, nghe nói được đền bù tới 4 căn nhà.
Thú Y cầu khẩn Dư Tội: “ Cảnh sát Dư, anh là chim đầu đàn, anh nói xem có quản không? Coi như nể mặt tôi lần trước tìm ra manh mối đi, với lại dù là người thường, các anh cũng không thể khoành tay ngồi nhìn, đúng không?”
“ Chắc chắn rồi ... Nhưng mà anh đúng là nên báo án.” Dư Tội nghiêm túc nói:
“ Các anh là cảnh sát mà, báo ai chả thế?” Thú Y không hiểu:
“ Đúng vậy anh cảnh sát, tiền thì tôi không bận tâm, nhưng cái cục tức này, tôi không nuốt trôi.” Đỗ Lôi xòe 5 ngón tay ra: “ Tôi trả các anh 5 vạn, mong các anh tóm cô ta.”
Hả? Đám anh em hít một hơi khí lạnh.
Không hề mạnh miệng, cứ nhìn căn nhà 140 mét vuông, lại nhìn đồ gia dụng cao cấp thì biết là người có tiền, Dư Tội hết nhìn người bị hại ấm ức ngồi trên ghế sô pha, lại nhìn Thú Y mặt còn dán băng, hỏi thẳng thương tích ở đâu ra, đám anh em tranh nhau kể chuyện hắn bị nữ nhân đánh, Dư Tội cười méo miệng.
Một nửa là tình riêng, một nửa là chuyện công, lại không lo kinh phí, chuyện này không làm cũng xấu hổ, Thử Tiêu lên tiếng: “ Hay chúng ta thử xem, có vẻ giống với vụ án hai năm trước, đúng không Lạc Đà?”
“ Giống thì giống, chắc gì đã bắt được.” Lạc Gia Long hất nước lạnh:
“ Giúp được, nhất định là được.” Đỗ Lôi cấp thiết nói:” Các anh là cảnh sát mà, các anh không bắt được thì ai?”
“ Đúng thế, các anh đều uy mãnh như thế, chắc chắn sẽ dễ như trở bàn tay, tôi làm chủ, bắt được hay không, chúng tôi đều cung cấp kinh phí.” Lận Thần Tân vỗ ngực đảm bảo:
Chủ yếu phải cần Dư Tội gật đầu, Dư Tội nhìn quanh:” Tất cả đều đồng ý để tôi chỉ đạo?”
“ Đúng, dù sao một tuần ngồi chơi rồi, chúng ta sắp thành thất nghiệp hết.” Lạc Gia Long nói cái, những người khác đều gật đầu hưởng ứng:
“ Tốt, vậy tôi làm, Thử Tiêu, Hán Gian ... Còng cả hai tên dối trá này lại.”
Dư Tội kéo cái bàn ăn ngồi xuống, mấy người kia chưa hiểu gì thì y rống lớn, Lận Thần Tân và Đỗ Lôi kinh hoàng, vẻ mặt này sao qua được mắt đám anh em, không nhiều lời, xông tới mỗi người bẻ tay một tên, ấn đầu xuống.