Lúc này phố xã mới lên đèn, ánh sáng muôn màu biến không gian thành thế giới mộng ảo, thi thoảng có bộ đôi nam mặc Âu phục, nữ máy đầm tha thướt đi vào, thi thoảng có vài vị ăn mặc cực kỳ á tính, hoặc Đường phục, hoặc trọc đầu, hoặc bụng bự như bầu chín tháng, hoặc là đám đông xúm quanh, đều đi về phía đại sảnh sáng choang, nhìn đã biết đây không phải là nơi chào đón số đông.
Đợi một lúc, cách cửa kính nhìn thấy Dư Tội vẫn lảng vảng bên ngoài, Thú Y và Đỗ Lôi hoang mang, không biết kịch tính sẽ phát triển thế nào.
"Á..." Đỗ Lôi hét lên, lập tức bị người ta bợp một phát sau đầu, hắn quay lại, Thử Tiêu trừng mắt nhìn hắn, hắn sợ hãi ngậm mồm:
Lận Thần Tân không nhìn thấy, Đỗ Lôi ghé tai hắn nói một câu, hắn kinh ngạc nói:" Không thể nào, vu khống cảnh sát nhân dân à?"
Hắn cũng ăn một bợp, không dám hé răng nữa, khóe mắt vẫn nhìn Dư Tội, tay cho vào túi xách một mỹ nữ mặc váy hở vai, nhanh chóng rút ra, cả hắn và mỹ nữ kia đều không biết mất cái gì.
Dư Tội đi lướt qua bên đám người ăn mặc đẹp đẽ đó, thi thoảng va quệt nhẹ, lịch sự xin lỗi, vào đại sảnh vẫy tay một cái, mọi người cùng vào thang máy, cửa đóng lại, không có người ngoài, Dư Tội lấy thiếp mời ra phát cho từng người một.
Ngạc nhiên rất lâu Đỗ Lỗi mới sùng bái nói đúng hai chữ: “ Lợi hại.”
“ Anh Dư, có tài này sao làm cảnh sát, đáng lẽ sớm phát tài mới đúng.” Lận Thần Tân cầm tấm thiếp chữ mạ vàng trong tay, vẫn không hiểu:
“ Có biết cao thủ mở khóa số một giờ ở đâu không? Ở tổng đội trị an.” Dư Tội không giải thích nhiều:
“ Anh, em nộp tiền, anh dạy em nhé?” Đỗ Lôi vẻ mặt tỏ ra nịnh nọt hết mức:
Tất nhiên là không được rồi, bất quá khiến đám anh em cười dài, lên tới tầng thượng, Lạc Gia Long, Uông Thận Tu, Dư Tội đều thuận lợi đi vào, Tiêu ca ăn mặc kiểu thổ hào tán gái dẫn hai thằng đàn em, nghênh ngang ném thiếp mời cho tiếp tân đi qua.
Mỹ nữ xem thiếp, không đúng, thiếp mời là tên nữ, nhìn ảnh, càng không phải tên béo, cô vội vàng thì thầm với vệ sĩ, vệ sĩ vội vàng đuổi theo ba người Thử Tiêu.
Bên trong khá đông, khung cảnh đã bắt đầu nhộn nhịp, mười mấy tháp rượu vẫn còn, đủ các loại món ăn tự chọn chưa ăn hết, những phú hào quen nhau đã tụ tập từng nhóm.
Bốn vệ sĩ ánh mắt bất thiện, khẳng định đã nhận ra Đỗ Lôi và Thú Y, hai người đó vội trốn sau thân hình hùng tráng của Thử Tiêu.
“ Thưa anh, mời quanh quá bộ nói chuyện.” Vệ sĩ lịch sự nói:
“ Cút xéo.” Thử Tiêu trừng mắt:
Vệ sĩ ngần ngừ, phong thái này rõ ràng không phải người chọc vào được, chỉ hai người phía sau: “ Hai người kia hôm qua tới đây làm loạn, đây là chỗ tư nhân, chúng tôi không hoan nghênh.”
“ Hôm qua là hôm qua, hôm nay là hôm nay, hôm nay chưa làm gì, sao, ép chúng tôi làm loạn đấy à?” Thử Tiêu khinh bỉ:
Vệ sĩ nghiêm mặt: “ Vậy chỉ đành mời các anh cùng đi thôi.”
Thử Tiêu chẳng tỏ ra sợ hãi, huýt sáo một cái, liền có tiếng đáp lại, không phải một mà là mấy tiếng, vệ sĩ hoảng sợ nhìn quanh, ba tên này còn có đồng bọn? Mấy trăm mét vuông, biết tìm đâu.
“ Nói cho các người biết chúng tôi làm thế nào nhé, trước tiên phá đổ tháp rượu kia, sau đó đèn treo rơi xuống ... À, quên bố trí người ngắt điện rồi ... Bao em gái thế này, loạn cái, các anh cũng có thể sờ soạng một phen.” Thử Tiêu uy hiếp ngược lại, hai tên đàn em cũng nghênh ngang đắc ý: “ Không muốn tôi đập vỡ bát cơm thì xéo, chó ngoan chớ cản đường.”
Nghe một cái đám vệ sĩ tái mặt, nếu chuyện này xảy ra, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, đám vệ sĩ ngoan ngoãn rút lui.
Lận Thần Tân giơ cả hai ngón cái, phục rồi: “ Anh, thật là ngầu.”
Thử Tiêu ưỡn ngực, cầm lấy cái đĩa to nhất, bà nó, bao nhiêu thức ăn thế này, không ăn toàn đứng nói chuyện không ăn, phí của. Vệ sĩ nhìn chằm chằm cả ba, không ai dám tới trêu chọc.
7 giờ 28 phút, sắp mở màn, một đội mỹ nữ sườn xám mang khay vàng, phân phát sách tuyên truyền đầu tư cho khách, có người khoe khoang mình kiếm được bao nhiêu, có người ghé tai thì thầm bối cảnh của Tĩnh Hải, cũng có người không hiểu, chỉ ăn. Bất ngờ là Dư Tội lại sáng mắt, cứ như tìm thấy đáp án tìm kiếm đã lâu, mấy thứ này sao giống lời lẽ trên tạp chí tài chính rác rưởi quá vậy?
Thiên hạ không có bữa trưa nào miễn phí, chả lẽ lại có bữa tối miễn phí à?
…… …..
“ Chân cô rất dài, đó là ưu thế trời sinh, ngực nữa, khuôn ngực tròn đầy là vũ khí một không hai ... Tóc, nên dùng loại búi cao, kết hợp vời gò má cao của cô sẽ thêm phần cao quý quyến rũ ... Hình như cô có vẻ không quen đi giày cao gót?” Thành Mạn Đình thuận tay đỡ Lâm Vũ Tịnh:
Lâm Vũ Tịnh cười ngượng, cô thực sự rất ít khi đi giày cao gót.
Lúc này Lâm Vũ Tịnh như biến thành người khác, mái tóc búi cao, chiếc cáy không vai màu xanh nhạt, cổ tay đeo mấy thứ trang sức lấp lánh, phối hợp với giày cao gót, hình tượng của cô bây giờ nhất định khiến tỉ lệ quay đầu trên 90%.
“ Cảm giác thế nào?” Thành Mạn Đình tủm tỉm cười hỏi:
Lâm Vũ Tịnh từ từ thở ra: “ Hơi khẩn trương.”
Đi qua bên cô gái tiếp tân, ngay cả mỹ nữ đó cũng không nhịn được hâm mộ liếc mắt nhìn, quả nhiên là làm người ta khẩn trương.
“ Thả lòng, từ từ hít vào thật sâu ...”
Vì trò chuyện khá tâm đầu ý hợp, Thành Mạn Đình chỉ dẫn cho Lâm Vũ Tịnh làm sao thể hiện sức hút của nữ nhân, vừa vặn hôm nay có buổi lễ đáp tạ, cô nổi hứng bất chợt dẫn Lâm Vũ Tịnh nơi nơi mỹ nữ quy tụ để quan sát các cô gái khác làm thế nào.
Vì thế trải qua thời gian dài trang điểm, hai người xuất hiện ở đây, tới cửa cầu thang máy, Lâm Vũ Tịnh ngần ngại: “ Chị Thành, tôi là cảnh sát, tới nơi này không thích hợp cho lắm.”
“ Cô hiện giờ thế này còn coi mình là cảnh sát à?” Thành Mạn Đình giơ thiệp mời: “ Tôi đem cơ hội của bạn trai tôi nhường cho cô đấy nhé, đi, sau này cô sẽ biết nữ nhân phải sống thế nào, cho cô biết, tôi đã tác hợp cho rất nhiều đôi vợ chồng cảnh sát rạn nứt, nếu cô mà cứ giữ nguyên bộ dạng cũ, cô còn phải tới chỗ tôi xin tư vấn.”
Thành Mạn Đình không cho cô có cơ hội do dự, kéo em gái cảnh sát đáng thương vào thang máy.
Người qua người lại, đại sảnh Thiên Ngoại Hải náo nhiệt hơn thường ngày mấy phần, khi bữa tiệc đã bắt đầu lại có thêm một chiếc Passat vào bãi đỗ, Âu Yến Tử từ ghế phụ lái nhảy xuống, ra sau mở cửa, mời phụ nữ trung niên gương mặt hiền hòa xuống xe.
Đó là bà An, phía bên kia là An Gia Lộ, vẻ mặt cáu kỉnh, bà An mắng: “ Lớn như vậy rồi mà chẳng hiểu chuyện ... Yến Tử này, cháu và Dật Phong bao giờ?”
“ Lễ Quốc Khanh này ạ.” Âu Yến Tử cười tươi:
Lái xe đi xuông, chính là Lý Dật Phong đã học thành tài trở về, kiếm được một công việc ở văn phòng đối ngoại sở công an tỉnh. Từ khuôn mặt và tính cách có vẻ chững trạc hơn nhiều, khuyên An Gia Lộ: “ Chị An An, đừng thế, có người mẹ làm quan lớn như thế, tôi hận không thể nhận làm mẹ.”
Âu Yến Tử lườm bạn trai một cái, tên này mặt dày cười đi trước dẫn đường cho mấy đồng chí nữ, ân cần mở cửa , An Gia Lộ nhìn mà hâm mộ, có người bại trai biết quan tâm săn sóc như thế, ai chả muốn.