“ Dì ơi, vị giám đốc kia và An An sao rồi?” Âu Yến Tử tò mò hỏi, nghe đồn người điều hành Tinh Hải và bà An quan hệ tư không tệ, hai bên có ý tác hợp:
“ Đừng buôn chuyện.” An Gia Lộ gắt gỏng mắng:
“ Sao lại nói chuyện với Yến Tử như thế, người ta còn chưa chắc đã thích con đâu ... Yến Tử này, bạn học của cháu có người làm chủ mỏ than à, người béo béo ấy.” Bà An hỏi làm Âu Yến Tử chẳng hiểu ra sao, An Gia Lộ cười khanh khách, đó là chuyện làm cô đắc ý mãi:
“ Dì ơi, cha cháu hỏi có tin được không? Lãi suất tình thế nào ạ?” Lý Dật Phong đi vào sảnh, tranh thủ hỏi:
“ 100 đồng mỗi ngày thu lợi hơn 9 xu , còn cao hơn ngân hàng mười mấy lần.” Lời bà An không thiếu thành phần đắc ý:
“ Ồ, Yến Tử, em tính xem 20 vạn tiền kết hôn của chúng ta sẽ kiếm được bao nhiêu?”
“ Oa, mỗi ngày hơn 1800 đồng.” Âu Yến Tử tính rất nhanh, bị còn số này làm giật mình: “ Dì, sao lãi suất cao thế được?”
“ Tất cả quỹ đầu tư huy động vốn cá nhân thì đều không khác vay nặng lãi, lãi suất cao là tất nhiên.” Bà An giải thích:
“ Xem đi.” Lý Dật Phong đưa bạn gái di động, Âu Yến Tử kinh ngạc nhìn khoản dư trong tài khoản Lý Dật Phong:
“ Dì nói, bọn cháu không tin, cháu gửi 20 vạn vào, tới hôm nay một tháng liền biến thành chừng này.”
Tiền nhiều ai chả cao hứng, Âu Yến Tử phải hét mấy tiếng mới biểu đạt hết tâm thái của mình.
“ Thời gian qua lãi suất đã giảm xuất rồi đấy, dì đã tra hồ sơ đăng ký, có mã số doanh nghiệp, hơn nữa thao tác là người Đại Nguyên, tiền huy động được chủ yếu là dùng chơi hàng hóa kỳ hạn, đương nhiên nguy hiểm có, từng liên tục tăng trưởng âm một tuần, lợi nhuận càng cao nguy hiểm càng lớn.”
“ Sao vẫn lãi hả dì?” Âu Yến Tử tò mò:
“ Lãi là tất nhiên, sức mạnh một người có hạn, nhưng huy động tất cả sức mạnh mọi người lại, dù làm việc gì cũng có khả năng thao túng thị trường, ví như cổ phiếu vậy, cháu đủ vốn, cháu có thể khiến nó lên xuống như ý.”
Quan tòa thành nhà đầu tư, An Gia Lộ không thích, nói đi nói lại toàn tiền: “ Ngoài tiền ra còn chủ để nào nữa không?”
“ Chị An An đừng giận, không nói tới tiền nữa.” Lý Dật Phong vào thang máy ấn số tầng: “ Chị có hứng thú với vàng không?”
An Gia Lộ lườm một cái, thang máy đi thẳng lên tầng thượng dần cùng khách khứa hòa vào trong đám đông.
………….. ………………
Một nguy cơ sắp tới, nguy cơ này sẽ khiến có rất nhiều người bình thường chăm chỉ làm việc như anh gặp phải tổn thất lớn, thu nhập của anh, tài khoản của anh gặp phải phá hoại mang tính thảm họa, cuộc sống của anh sẽ ảnh hưởng không thể đong đếm, thậm chí mất đi tất cả.
Dư Tội lật xem cuốn sách nhỏ, giọng điệu giống bác sĩ thổi phồng bệnh, đám đầu tư này luôn thổi phồng mức độ nguy cơ, có điều khi hoài nghi vừa nổi lên thì ...
Tôi biết, anh đang nghi ngờ: Chuyện này làm sao có thể xảy ra trong thời đại này?
Nhưng nó đã xảy ra rồi, có thể giải thích thế nào đây, như Lehman Brothers trăm năm lịch sử sụp đổ vậy, giá nhà ở thành phố tuyến đầu sẽ liên tục nhảy vọt, cuộc sống an nhàn ở Châu Âu sẽ xảy ra nguy cơ vỡ nợ.
Vậy, anh đã chuẩn bị chưa?
Dư Tội ngẫm nghĩ, chẳng lẽ đây là vụ lừa đảo? Y không hiểu rõ về tài chính và con số, nhưng trực giác vô cùng nhạy bén, nhìn nam nam nữ nữ mang nụ cười dạt dào hạnh phúc, y chọn một vài món ăn, nghe người ta thì thầm bàn tán.
“ Thuê chỗ này một tối chẳng phải vài vạn.”
“ Thế đã là gì, hôm qua bọn họ huy động được 400 vạn, lãnh đạo thành ủy cũng tham dự.”
“ Phải làm thế nào?”
“ Cứ ném tiền cho họ, đợi thu lợi là được.”
“ Hả, an toàn không? Làm gì có kiểu kiếm tiền dễ thế chứ, không sợ lừa đảo à?”
“ Mới đầu tôi cũng lo, ài, kết quả là lỡ thời cơ, có người anh em ném vào trăm vạn, một tháng sau lãi thêm 30 vạn, có thể rút bất kỳ lúc nào, lợi nhuận tính theo ngày ...”
“ Xem này, một tháng thu lợi gần 40 vạn rồi, còn nhiều hơn đất, em đã bảo anh, đầu tư cả đi anh nhát gan, lỡ hết thời cơ.”
“ Thì không phải họ vẫn còn đó à?”
Trước sau xung quanh toàn lời như vậy, toàn là kiếm bao nhiêu bao nhiêu, hoặc tiếc nuối vì lỡ cơ hội làm giàu, Dư Tội gãi đầu gãi tai, hình như không giống mình nghĩ.
Chẳng lẽ là lãi thật?
Lạc Gia Long đưa cuốn sách nhỏ tới trước mặt Uông Thận Tu: “ Này, nói có lý đấy, tôi cũng từng nghiên cứu nguy cơ tài chính.”
“ Với đồng lương còm của cậu mà đi nghiên cứu quản lý tài chính à?” Uông Thận Tu trêu: “Cậu lúc quái nào chả sống trong nguy cơ.”
“ Bạn gái tôi thích xem tạp chí đầu tư, tôi học một chút để có tiếng nói chung.” Lạc Gia Long kẹp sách vào nách lấy thức ăn, hôm nay tới không phí công, toàn là hải sản, không ăn thì phí:
Uông Thận Tu có lẽ là tên duy nhất khắc phục được thói xấu tham ăn của đám anh em, tay đút túi tay cầm ly rượu vang: “ Tôi không hứng thú với chuyện đó, nhưng tôi hứng thú với cuộc sống này.”
“ Ai lại không chứ?” Lạc Gia Lông đưa cho hắn một cái đĩa: “Tranh thủ đi, ra khỏi cửa là không còn cơ hội ăn ngon thế này nữa đâu.”
“ Tiêu ca, nào nào, anh ăn thêm một chút.” Phía bên kia Lận Thần Tân ân cần với lá bùa hộ thân của mình:
Thử Tiêu không khách khí, sự thực thì cái mồm của hắn chưa nghỉ ngơi lúc nào, nuốt xong mới ngớ ra: “ Vừa rồi tôi ăn cái gì thế?”
“ Chân nhạn, cực phẩm đấy anh ...”
Phụt, Đỗ Lôi ở bên cũng mang cái đĩa tới, đột nhiên khẩn trương kéo Thử Tiêu, Thử Tiêu quay đầu lại, chỉ thấy một mữ nữ dẫn theo mấy vệ sĩ đi về phía họ.
Tóc búi cao, sai vàng lay động, váy dài tha thướt, vóc dáng đầy đặn, váu đầm vừa vặn ôm sát lấy đùi, toát lên sự mềm mại mà săn chắc, cao ngạo dẫn người bước đi.
“ Hôm qua các cậu sờ cô ấy nên bị đánh à?” Thử Tiêu kinh ngạc:
Đỗ Lỗi gật đầu, đối diện với mỹ nữ, không có tán thưởng, chỉ có sợ hãi.
“ Con bà nó, em gái đẹp như thế mà bị cậu sờ, tôi cũng muốn đánh một trận.” Thử Tiêu nghiến răng:
Nữ nhân kia đã tới gần, đi qua đâu, không ít người chào "trợ lý Hàn", mỗi lần vẫy tay chào đều khẽ mỉm cười làm người ta cảm giác như tắm trong gió xuân.
Đẹp thì không có gì bất ngờ, nhưng đẹp tới làm người ta ngước mắt nhìn, phải tôn trọng thì ngoài dự liệu.
“ Nghe nói mấy anh định gây chút chuyện?” Mỹ nữ tùy ý ngồi xuống bàn bọn họ, khẩu khí rất bá đạo:
Hai tên ăn hại trốn vào góc, Thử Tiêu căn bản không thèm để ý, nhai nuốt một lúc mới hỏi lại: “ Cô nói xem, chả lẽ đánh không người ta vậy à?”
“ Không hề, tôi cho chúng bài học.”
“ Được đấy, không giống người Đại Nguyên, rất ngông nghênh, chỉ đánh người mà không cần biết hậu quả?” Thử Tiêu nhếch môi, hắn là nhân vật từng trải sóng gió rồi, người dọa được không nhiều, trừ cô vợ nhỏ bé ở nhà, đa phần toàn hắn tự dọa mình:
“ Không cần biết là hậu quả quả gì, chúng tôi gánh được ... Tôi quen vị đó, không biết ông ấy có thể nói hộ tôi được không?” Mỹ nữ chỉ ông già đang nếm thử rượu:
Thử Tiêu quay đầu nhìn, í, người quen, Mã Cương Lô, một lão đại XHĐ đã tẩy trắng, lần đó dính líu vụ tập kích cảnh sát, bị giam vài tháng, sau khi chuyện lắng xuống, nộp tiền được thả. Xem ra con địa đầu xà này là bên bảo kê cho Tinh Hải.