Đại Kim Oán nhắc tới chuyện thương tâm này là lại rớt nước mắt: “ Bằng vào điểm này là tôi tin anh thực sự đi tìm ả lừa đảo đó ... Khoảng một tuần sau đột nhiên cô ta gọi điện liên hệ với tôi, tôi nổi điên chửi cho ... Mẹ nó, dám tìm tôi .. Cô ta nói giấy tờ, thẻ ngân hàng, đơn hàng ở trong tay cô ta, đưa 10 vạn, cô ta sẽ chỉ chỗ xe cho lấy, dù sao xe tôi đi vài năm, không đáng tiền, không bằng làm việc tốt trả tôi ...”
Đúng như dư đoán của Dư Tội, Đỗ Lỗi cả kinh: “ Còn thế nữa à?”
“ Chứ sao, một đống đơn hàng, thẻ ngân hàng, giấy tờ, không biết tốn bao công sức mới bù lại được ... Nên ... Nên ...” Đại Kim Oản ấp úng mãi mới nói được: “ Tôi mặc cả 8 vạn, cô ta đồng ý.”
“ Rồi sau đó?” Đỗ Lỗi truy hỏi:
“ Lại bị .... lừa.” Đại Kim Oản như bánh đa nhúng nước:
Đỗ Lỗi câm nín rồi, IQ cỡ này không biết làm ăn kiểu gì: “ Sao không báo án?”
“ Báo rồi, nhưng khách sạn chối, họ nói hôm đó không bật camera giám sát, không phải tôi thuê phòng, nên họ không chịu trách nhiệm ... Đồn công an thì đùn đẩy, bảo tôi không miêu tả được dung mạo, còn nói tôi quen chưa lâu đã vào phòng người ta, nói có phải là mãi dâm không ... Còn nói không phải tôi nói mất bao nhiêu là mất bấy nhiêu, không có chứng cứ, ai lập án, anh lập án nhé ....” Đại Kin Oản học giọng điệu dân cảnh miêu tả lại, oán niệm ngút trời:
Dư Tội hiểu, dù có loại án này, với trình độ đồn công an, họ sẽ đẩy hết, loại chuyện cực giống "chơi gái" bị lừa, căn bản không ai thương hại, đa số nói, đáng đời.
“ Sau đó, có báo án lần hai không?” Dư Tội hỏi:
“ Có, tôi đi báo án, họ còn cười tôi, nói tôi ngốc, bảo tôi đăng kỳ rồi về đợi, đợi mãi không có tin gì.” Kim Đại Oản chỉ còn lau nước mắt không nói thành lời nữa:
Dư Tội thở dài, không phải nghi phạm quá cao minh, mà là công tác cảnh vụ quá nhiều sơ hở mà ra, lại hỏi thêm vài chi tiết, sau đó cáo từ: “ Xin lỗi anh Vạn, chúng tôi nắm được rất nhiều tin tức, tìm được xe sẽ liên hệ với anh ngay, khả năng còn làm phiền anh vài lần nữa.”
…..
Một nữ nhân mặc bộ OL được sự chỉ huy của Thú Y, ngón tay linh động điều khiển chuột và bàn phím, màn hình là một mỹ nữ liên tục biến ảo.
Thử Tiêu không ngờ có phần mềm thiết kế phục trang này, có thể dựa vào chiều cao, vóc dáng, tướng mạo để phối hợp trang phục, chuyên phục vụ phú hào, cảnh sát nghèo như hắn chưa bao giờ nghe nói tới.
Phải thừa nhận Thú Y ở phương diện này là thiên tài, bằng vào cái miệng ngọt xớt, câu chuyện bịa đặt, thế là nhân viên cửa hiệu thành kỹ thuật viên điều tra cho hắn.
À phải, phục vụ mà, có thu phí, 200 đấy.
Phác họa của cảnh vụ, lại thêm chuyên gia phục trang, hình tượng mơ hồ của nữ lừa đảo dần dần hiện lên trên màn hình.
Rất nhanh máy vi tính phối đồ thành công.
Bóng lưng, váy đen, đùi ngọc thon dài, cổ áo lập lờ khe chữ V, quá nhiều điểm khớp với ấn tượng, cảm giác giống tới mức làm Thử Tiêu rùng mình.
“ Cách ăn mặt này rất bạo dạn, có điều nếu da đủ trắng, hiệu quả tương phản rất tốt, bù đắp chút cho chiều cao cô ấy, dù người mẫu cũng chỉ đến thế thôi … Cổ dài, gọi là cửu đầu mỹ nữ ... Nếu phối hợp thế này, dùng thêm giày cao gót hai màu đen trắng hoặc màu tím phú quý sẽ tôn lên khí chất của cô ấy, loại khí chất tuy kín đáo, nhưng bộc lộ ra sẽ rất có sức chấn nhiếp ...”
Rất nhanh nhà thiết kế đưa hình ảnh đồ họa cho Lận Thần Tân, ân cần muốn giúp họ chọn trang phục, thế là hắn lại ba hoa một hồi, an toàn rút lui.
“ Tiêu ca, thế nào?” Lận Thần Tân thấy Thử Tiêu nhìn ngây người một lúc rồi:
“ Giống thật, tôi nhớ ra rồi, cô ta rất hiểu cách ăn mặc … khó diễn tả lắm, đó là cảm giác nhìn một cái đã thu hút, nữ nhân khác dù hở hang không bì được.” Thử Tiêu cảm khái, thấy mình thật nhỏ bé ở thế giới này, càng đi nhiều càng thấy mình chả hiểu gì:
Dư Tội nhận được hình ảnh và tin nhắn, cũng đang cảm khái, thế giới muôn màu, học vấn của mình quá nông cạn.
“ Thú Y tìm được cả trang phục, áo lót, quần lót mà nữ nhân đó mặc rồi, còn từ trang phục đoán ra tính cách đại khái ... Đó là loại hình nữ vương, bề ngoài kín đáo, thực chất phô trương, hẳn là người tâm khí cao hơn trời, mệnh bạc hơn vôi ... Rất hợp lý, nữ nhân loại vụ án này, chắc chắn trải qua chuyện thương tâm, cho nên trơ lỳ ...”
“ Ái dà, chuyện này cậu ta là chuyên gia, đừng nói tìm đồ lót, cậu ta còn giặt cả đồ lót cho nữ nhân rồi.” Đỗ Lỗi thán phục:
“ Sao Thú Y lại không có bạn gái chính thức nhỉ?” Dư Tội lấy làm lạ, con người tên đó thật ra được lắm:
“ Nói thế nào nhỉ, chỉ ngủ với một người thì vô vị lắm.” Đỗ Lỗi nói rất hiển nhiên:
Ai mà chả muốn có vài người, song nam nhân đã kết hôn và chưa kết hôn khác nhau nhiều lắm, Dư Tội cười: “ Cuối cùng sẽ phải tìm một người sống cả đời thôi, cứ lông bông như vậy vô nghĩa lắm.”
Hai người đi vào đồn công an đường Học Phủ, đồn trước đã ra nghênh đón, xử trưởng Dư trong giới cảnh sát Đại Nguyên uy danh không nhỏ, thậm chí ác danh cũng không nhỏ, ai dám xem nhẹ? Chỉ là nghe hỏi tới chuyện Đại Kim Oản thì mặt đồn trưởng nhăn nhó.
“ Hả, chẳng lẽ có ẩn tình, đồn trưởng Cao, nói xem nào, án của anh ta, sao tôi không thấy trên mạng nội bộ.”
“ Xử trưởng Dư, đừng nghe hắn nói, đó là thứ họa hại, hại đồn chúng tôi không chỉ một lần.”
“ Ồ, kể ra xem, sao trông anh oan hơn Đậu Nga.” Dư Tội lấy làm lạ, sao cảnh sát khổ hơn dân thế này:
“ Anh không biết tên đó khốn kiếp thế nào, năm trước báo án có người đập phá cửa hiệu, chúng tôi vội tới nơi bắt mấy kẻ gây sự về, thế là hay rồi làm thân bằng cố hữu của người ta kéo tới mấy chục người ngồi đầy đồn, nói chúng tôi thiên vị bao che cho nhà giàu, anh đoán xem? Tên đó nợ người ta tiền hàng không trả, người ta tới siết đồ ...” Đồn trưởng Cao thở dài không thôi:” Lại còn thời Chanh sắc niên hoa vẫn còn, tên đó tới uống rượu, bị xẻo hơn hai vạn, thế là chạy tới báo án, nói bị tiểu thư lừa, không đáng bằng đấy tiền, bảo chúng tôi đi đòi lại chút tổn thất ...”
Chơi gái kêu đắt, gọi cảnh sát đi đòi tiền tiểu thư, Dư Tội thông cảm phần nào rồi, tên đó là thằng hề.
Đồn trưởng Cao dở khóc dở cười nói tiếp: “ Vẫn chưa hết, tên đó không biết đi đâu chơi gái, nhiễm bệnh lậu, lại đi báo án .. Hắn đúng là luyện ra tấm thân thủy hỏa bất xâm rồi, nói nữ nhân đó bị bệnh không nói với hắn, thiếu đạo đức nghề nghiệp, bảo chúng tôi xử lý ... Anh nói xem, chúng tôi chưa xử tội mua dâm, hắn kêu oan cái gì ... Hắn bảo khách làng chơi cũng được luật pháp bảo hộ, chẳng may mà bị AIDS, chẳng phải gây nguy hại cho xã hội à ... Cái loại này, chúng tôi cũng sợ hắn ...”
Đỗ Lỗi cười tới đau cả bụng, từ đầu tới cuối bận cười không nói lên lời.
Hiểu rồi, vì thế mà lời nói của Đại Kim Oản mới không có ai coi trọng, Dư Tội không cười nổi:” Vì thế nên hắn báo án mà các anh không lập án à?”
Nhận báo án mà không lập án là trái quy định, nhưng trên thực tế đối diện hằng hà sa số vụ án, lực lượng có hạn, đặc biệt với vụ lừa đảo vượt địa bàn, thành chuyện không thể giải quyết, nên vì chỉ tiêu khảo hạch mà không lập án.
“ Tôi chưa kể hết, vợ hắn cũng không chịu nổi hắn, ly thân rồi, hắn ngay cả vợ cũng tố cáo, tố cáo vợ hắn cất dấu tiền của hắn ...” Đồn trưởng Cao nói với giọng bất lực: “ Nếu lập án mà là án giả thành trò cười, mà vụ án lừa đảo tương tự, mỗi năm học sinh ở đường này không biết bao nhiêu, lớp này khôn lên năm sau có chim non nhập trưởng, bị lừa tiếp ...”