“ Chính ủy Tiêu, tôi truyền đạt ý của lãnh đạo cục, cố gắng ước thúc họ, nhất là trường hợp đặc thù, thân là nhân viên cảnh vụ, kỳ luật tối thiểu phải tuân thủ.”
Tiêu Mộng Kỳ vừa lên xe thì Thiệu Vạn Qua nghiêm mặt nói, cô hiểu chuyện tới Thiên Ngoại Hải bị lộ rồi, cả Dư Tội và Uông Thận Tu đều bị tập kích, đối với loại chuyện này, bên trên luôn ngồi xem sự thế phát triển, không sao thì lỏng tay cho qua, có vấn đề thì mới cần kẻ ganh chuyện gánh.
“ Vâng, tôi sẽ tổ chức họ tuyên truyền giáo dục, có điều anh cũng hiểu mấy vị này đấy, rất cá tính, tôi không thể nói quá nặng.” Tiêu Mộng Kỳ uyển chuyển nói, biểu thị rõ ràng, ước thúc không ăn thua đâu:
“ Cho nên bên trên mới mắt nhắm mắt mở, như Dư Tội và Uông Thận Tu, chuyện lớn như thế không báo cáo với tổ chức, nếu phía Tĩnh Hải không chủ động tới nơi, chúng tôi còn không biết.” Thiệu Vạn Qua không hài lòng:
Tiêu Mộng Kỳ không nói gì hết, hai người đó đều không tin tổ chức mà, báo lên còn gặp rắc rối.
Xe đi rất lâu, Thiệu Vạn Qua lại hỏi: “ Cô có biết giữa Tĩnh Hải và Dư Tội có khúc mắc gì không? Chuyện này có vấn đề, đối phương tựa hồ mới đầu không biết thân phận của Dư Tội, biết rồi thái độ thay đổi hoàn toàn ...”
“ Loại chuyện này anh ấy sao lại nói với tôi. “ Tiêu Mộng Kỳ lắc đầu, hỏi lại:” Rốt cuộc Tĩnh Hải bối cảnh ra sao, có vẻ hiện giờ nổi tiếng lắm, tôi nghe thấy xung quanh bàn tán không ít.”
“ Cô nghĩ tôi biết được sao, ngay cả cục trưởng Hứa còn phải nể mặt.”
“ Kỳ thật, một là sao trên trời, một cá trạch trong bùn, sao liên quan tới nhau, chẳng lẽ vì Dư Tội mà tặng số trang bị đó?” Tiêu Mộng Kỳ thấy đây là chuyện không thể, trừ khi là không còn cách nào khác, nếu không dù làm từ thiện chứ chẳng hiến cho cảnh sát, đây là động không đáy:
“ Đúng thế, nếu nghĩ ra thì tôi chẳng tới hỏi cậu ta, cái tên này giở trò ba không ra, nhất định là che dấu gì đó.” Thiệu Vạn Qua khẳng định, chuyện quyên tặng lớn như thế, đường hoàng bắt nối quan hệ với cục công an thành phố, hắn cứ thấy, trong chuyện này còn nhiều điều chưa biết, khiến hắn rất lo:
/…../
“ Thưa anh, đây là điện thoại phục vụ khách hàng của cty đầu tư Tĩnh Hải, có gì giúp được anh không.”
“ Vay vốn qua mạng cần kiểm chứng di động, bất kỳ biến động nào trong tài khoản sẽ thông báo tới điện thoại của anh.”
“ Lợi ích ngắn hạn đảm bảo 9.7%, thời gian là ba tháng ... Trong thời gian đẩm bảo không được rút tiền.”
“ ... Mấy hạng mục của chúng tôi đều được đăng ký ở cục giám sát, lợi nhuận hàng năm là từ 5.7 tới 7.3 % ...”
Văn phòng rộng rãi sáng sủa, mười mấy cô gái đeo tai nghe, ngồi sau màn hình, bận rộn trả lời điện thoại, nếu ai tới hiện trường sẽ bị tổ chức toàn mỹ nữ làm chấn kinh, nếu như ai có thể nhìn thấy toàn bộ tầng sẽ bị hơn sau mươi cô gái dung mạo ư nhìn, khí chất hơn người làm càng chấn kinh hơn nữa.
Kỳ thực công tác rất đơn giản, chỉ thuyết phục người khác đầu tư thôi, những tiếng oanh yến trong trẻo có ưu thế tự nhiên. Sự thực là minh chứng tốt nhất, Tĩnh Hãi đã đứng đầu thị trường tài chính Đại Nguyên.
Bóng hình xinh đẹp qua lại ở hành lang công ty.
Ngực đeo biển tên trợ lý tổng giám đốc.
Cô là Ân Dung, mày phủ nổi sầu, không phải thứ mà người ngồi trong đống tài phú nên có.
Ánh mắt cô hoang mang, thế giới này thay đổi quá nhanh, trước kia cùng Qua Chiến Kỳ, Hàn Như Mân xuống máy bay chỉ có ba người, chớp mắt thành công ty hơn trăm người, tài sản ngàn vạn, quản lý đầu tư hàng trăm triệu.
Chỉ nửa năm trước thôi cô còn lang thang ở quán bar, hộp đêm, dựa vào biểu diễn ảo thuật ngẫu hứng kiếm sống. Một cuộc gặp gỡ tình cờ khiến cuộc đời cô nghịch chuyển một cách không tin nổi.
Mọi thứ đều rất thuận lợi, cho dù không thuận lợi, dưới sự chỉ đạo của chính xác ông chủ Qua, dù là đối diện với cơ quan chính phủ, vẫn thúc đẩy được thị trường họ cần.
Cô biết, sau lưng ông chủ Qua có bối cảnh rất sau, không biết là ai, như đại bộ phận không biết cô là ai, từ đâu tới.
Di động trong tay rung lên, hiện thị là tiếp tân, nghe nói tới cảnh sát tới hỏi thăm, cô mừng thầm đi tới, quyên tặng mấy trăm vạn chỉ là để bắt quan hệ với một vị cảnh sát bình thường, cô không hiểu ông chủ có bị kẹp đầu vào cửa không, cho dù muốn được cái gật đầu của quan viên cấp tỉnh cũng chỉ thế thôi.
Ra ngoài, cô sững người, một cảnh sát cao ráo, cực kỳ điển trai, cứ như người Tây trên TV, đáng tiếc, không phải người cô đợi.
“ Giới thiệu một chút, tôi là Giải Băng đội trưởng đại đội hình sự số hai, cục công an.”
“ Mời anh vào trong ngồi.”
“ Không cần, tôi đại biểu cho đại đội cảm tạ các vị ủng hộ công tác của chúng tôi ... Hơn nữa, nếu có may mắn, liệu có thể gặp tổng giám đốc qua không?”
“ Xin lỗi anh, tổng giám đốc Qua hôm trước đã tới Hong Kong, khả năng vài ngày nữa mới về.”
“ Vậy tôi không làm phiền nữa, tôi sẽ đến sau.”
Kính lễ, vài câu kết túc cuộc nói chuyện, Ân Dung có chút choáng, sao cảnh sát lịch sự như thế, hơn nữa không phải tới nhà kiếm chuyện à, vậy mà chẳng gây chuyện đã đi.
Nhất thời cô chẳng hiểu gì, về văn phòng, vừa ngồi xuống thì có điện thoại của tổng giám đốc Qua.
“ ... Vâng, tôi đây ... Đại Hàn bị bệnh, sốt cao hai ngày rồi ... Dạ, đã gặp lãnh đạo cục công an, bọn họ rất cảm tạ, hôm nay còn có người chuyên môn tới cám ơn ... Không phải cảnh sát Dư, mà là họ Giải, đại đội hai gì đó ... Tôi hiểu, tôi sẽ nhanh chóng liên hệ ... Vâng, anh cũng bảo trọng.”
Cúp điện thoại rồi nỗi sầu trên mặt Ân Dung càng sâu, mệnh lệnh của ông chủ là nhất định bất chấp mọi giá lập quan hệ với cảnh sát Dư.
Câu này làm cô rất phản cảm, đại bộ phận quan hệ xã hội là rải tiền, tiền không được thì dùng qua tắc ngầm, bất chấp mọi giá là bao gồm cả trợ lý như cô.
Dù cô chẳng phải trinh tiết liệt nữ, nhưng chuyện chơi đùa giữa đám nam nhân, cô kém Hàn Như Mân xa, nghĩ rồi gửi tin nhắn cầu viện với người chị em ngã vào ổ ôn nhu ...
"Đại Hàn, làm tình mấy ngày rồi, đã xong chưa? Mau về đi, tôi sắp không chống đỡ được nữa."
Di động rung ù ù, Hàn Như Mân xem tin nhắn cười, ném ở tụ đầu giường, quay đầu lại, Uông Thận Thu lưu luyến nhìn cô.
Đôi khi con người cần làm những chuyện hoang đường, lần này còn hoang đường hơn cả tưởng tượng, ngày hôm đó bọn họ nắm tay nhau dạo phố cả ngày, sau đó triển miên cả đêm không chán, dậy rồi lại quấn lấy nhau.
Ba ngày rồi, Hàn Như Mân ... Hoặc Hàn Tiếu, hoặc tên gì cũng không quan trọng, quan trọng là cảm giác quyến luyến làm người ta không thể chia lìa.
Cô trần truồng ngồi dậy đi dép, phía sau là bóng lưng ưu mỹ mịn màng, mỗi tấc da thịt như đều ánh lên thứ màu sắc cám dỗ, nước chảy rào rào, cô lau đầu, ngực quấn khăn tắm, máy sấy tóc thổi ù ù, thổi đi nước dính trên đầu, thi thoảng làm nóng gò má trắng trẻo non mềm.
Nhìn đôi mắt si dại trong chăn, cô mỉm cười, cởi khăn tắm, đem tích tắc đẹp nhất của nữ nhân khoe ra, cơ thể hoàn mỹ, cô thong thả mặc áo lót, quần, đi tất, cuối cùng tới váy, cô đứng trước gương ngắm nhìn bản thân, tới giường dọn đồ.
Chìa khóa, di động, son môi, cho hết vào túi xách, khi nhìn thấy cái túi giấy bèn vẹt, cô lại cười, giống như Tiểu Vương ngốc nghếch nhiều năm trước, tích góp được ít tiền, sau đó một ngày đi với cô tiêu sạch, trong đó không còn nhiều nữa, đi dạo phố tới chỗ đắt nhất, ở trong căn phòng xa hoa nhất, ăn uống phục vụ tận giường, đúng là cuộc hẹn hò xa xỉ.
Đột nhiên cô cảm giác một cánh tay duỗi tới người cô, vuốt ve mông cô, lưng cô, Uông Thận Tu hỏi:” Phải đi à?”