Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 935 - Q8 - Chương 081: Gặp Lại Người Cha Độc Đáo. (2)

Q8 - Chương 081: Gặp lại người cha độc đáo. (2) Q8 - Chương 081: Gặp lại người cha độc đáo. (2)

Hàn Như Mân cười dịu ngọt, mấy ngày qua như giấc mơ vậy, không kể cả giấc mơ hoang đường nhất cô cũng không tưởng tượng được ra chuyện này, kể cả cho dù là tích tắc, cô cũng sẽ nắm lấy:” Ừ, không thể cứ nằm trên giường mãi được, tiền sắp tiêu hết rồi, phải về làm việc thôi.”

“ Tiền thực sự quan trọng thế sao?”

Loại chuyện này Hàn Như Mân gặp nhiều rồi, tình cảm của nam nhân giống cao trào của họ, tới nhanh đi nhanh, cô đã quen rồi, bất kể là nói dối hay ôn nhu, cô đều từ chối, nhưng lần này cô cúi xuống hôn Uông Thận Tu:” Chúng ta không can thiệp vào sinh hoạt của nhau, không hỏi chuyện của nhau, được không?”

Uông Thận Tu vuốt má cô, gật đầu.

Hàn Nhu Mân ném lại bọc tiền:” Tiêu hơn một nửa rồi, số còn lại để lần sau nhé?”

“ Được.”

Mặc dù không sở hữu cả núi vàng, Uông soái ca lại có khí chất coi vàng bạc như bùn đất, cô không biết sự tự tin của chàng trai này ở đâu ra, cô đã ý đồ đả kích hắn, đều thất bại, giống như mấy ngày trước vệ sĩ cũng không thể đánh đuổi được y.

Lúc này nổi tính nghịch ngợm, lục túi sách lấy thẻ ngân hàng, lấy bút vẽ mi viết vài con số ném tới, Uông Thận Tu ngẩn ra:” Gì thế?”

“ Mấy ngày qua biểu hiện không tệ, coi như phú bà đây thưởng cho cậu.” Hàn Như Mân mỉm cười bỏ đi:

Uông Thận Tu nhổm dậy gọi theo: “ Này ...”

Gọi mấy tiếng Hàn Như Mân quay đầu, nhìn hạ thân Uông Thận Tu, hắn vội xấu hổ kéo chăn che, làm cô cười lớn, đi qua cửa, thò đầu vào: “ Không tệ, lần sau cứ thế nhé ... Rất có cảm giác mối tình đầu.”

Cửa đóng lại, tiếng cười xa dần.

Uông Thận Tu ngây ra, xem sau tấm thẻ là mật mã, cảm giác giống như trước kia, nhưng hắn không nắm bắt được cô gái này ...

Đúng 10 giờ, Uông Thận Tu bắt taxi tới phân cục Cổ Lâu.

Hạnh phúc vài ngày, chàng trai tươi sáng năm xưa quay về, hắn chào gác cổng, tinh thần phấn chấn chuẩn bị về phòng hiệp trợ.

Xin nghỉ phép một tuần chưa dùng hết, không phải nhất định phải đi làm, nhưng mà trừ nơi này ra, hắn thực sự không có chỗ nào để đi. Vui vẻ đẩy cửa đi vào, vẻ mặt như tỏa sáng ấy làm mấy vị hàm rớt xuống đất ...

Vù một cái cả dám lao cả tới, nhìn trái nhìn phải, sờ xoạng khắp lượt.

“ Đi đâu đấy?”

“ Vết thương lành chưa?”

“ Sao tìm mãi không thấy?”

“ Việc gì phải tránh? Có chuyện gì có anh em chống đỡ cho.”

“ Nói mau, đi đâu?”

Uông Thận Tu bị sự nhiệt tình làm không biết nói thế nào, truy hỏi quá mức, hắn rống lên: “ Đừng hỏi, đi tán gái, không được à?”

Thử Tiêu ngạc nhiên: “ Oa, đầu bị đánh hỏng luôn rồi, dám lên mặt với anh em.”

“ Đầu cậu mới hỏng.”

“ Đầu cậu ta thì vốn hỏng lâu rồi, này Hán Gian, câu phải muốn truy hỏi cậu, mà có biết hôm đó xảy ra chuyện gì không?” Lạc Gia Long nghiêm túc hỏi:

Làm sao Uông Thận Tu biết được, khi nghe nói Thử Tiêu bị đánh thuốc, Dư Tội bị tấn công, hắn lúng túng: “ Tôi, tôi thực sự không biết ... Tiêu ca, xin lỗi, lúc nguy nan không thể giúp cậu.”

“ Không sao, có chúng tôi đây rồi.” Đỗ Lỗi ưỡn ngực:

À, giờ mới để có cả hai cái tên này, Uông Thận Tu đang định nói gì thì Lận Thần Tân đã nói: “ Hiện giờ chúng tôi là nhân viên cảnh vụ được phân cục chính thức thuê rồi.”

“ Gọi tắt là hiệp cảnh.” Đỗ Lỗi bổ xung: “ Có lương tháng.”

“ Chỉ là tạm thời chưa có đồng phục.”

Hai cái tên này làm người ta chịu thua rồi, hỏi ra mới biết đúng là có cống hiến với công tác cảnh vụ, vả lại cứ dùng thân phận bình thường ra vào phân cục không hay, thế là chính ủy Tiêu xin hai hạn ngạch hiệp cảnh, coi như có danh phận, trong mắt cô hai tên này chẳng trụ được lâu.

Hưng phấn gặp lại nhạt đi, nhưng nghi vấn vẫn còn, đám anh em lại hỏi rốt cuộc có chuyện gì.

“ Thực sự không có chuyện gì, tôi uống say va chạm mà ra.” Uông Thận Tu giải thích.

Ma mới tin, chắc là vết thương hạnh phúc cho nên mới tự than thân trách phận như thế.

“ Mọi người đừng hỏi nữa, tán gái bị ăn đòn rồi mà còn nhất định truy hỏi người ta.” Đỗ Lỗi ra vẻ hiểu biết:

Uông Thận Tu tóm ngay lấy cái cớ này:” Đúng đúng, đừng làm tôi mất mặt thêm nữa.”

Nói xong lảng đi, định hỏi tình hình vụ án của Thử Tiêu, nhưng Thú Y đi quanh hắn, nghiêm túc nói:” Trên người anh phảng phất một mùi dâm đãng.”

Uông Thận Tu chột dạ:” Nói linh tinh, tôi vừa tắm xong.”

Lời vừa nói ra liền biết lỡ lời rồi, ở đây tên nào chả gian như quỷ, sáng sớm tắm rửa cái gì, cả đám cười rất dâm tiện, anh mắt kiểu, không khai ra đừng hòng sống.

Uông Thận Tu đau đầu, chuyện của Hàn Như Mân không biết phải nói ra sao, không phải hắn xấu hổ, mà không muốn cô xấu hổ, câu giờ:” Khi nào đầy đủ anh em tôi kể một lần khỏi phải nói đi nói lại, Dư Nhi đâu rồi?”

Vừa nhắc tới Dư Tội, mặt ai nấy quái dị, như muốn cười mà không cười ra được.

“ Cậu ấy lại gây ra trò hề gì nữa à?” Uông Thận Tu tò mò:

“ Không phải, sáng nay cậu ấy vốn định đi Đại Đồng, Hoài Nhân một chuyến, nhưng nhà có chút chuyện làm cậu ấy phải về nhà trước.” Thử Tiêu lắc đầu thở dài:

“ Trong nhà có chuyện gì sao?”

“ Mẹ kế cậu ấy có thai, cha cậu ấy bảo về ... Đừng nói với người khác, chuyện này mỗi mình tôi biết.”

Uông Thận Tu mắt chữ O mồm chữ A, hắn gặp người cha độc đáo đó rồi, không ngờ con trai kết hôn chưa có con mà cha đã có trước, sau một hồi kinh ngạc, ngửa cổ cười lớn ...

Dư Tội về tới nhà cười không ra, rời nhà mấy tháng mà thay đổi quá nhiều.

Mẹ kế xấu hổ trốn ở trong phòng không dám ra gặp, Lâm Vũ Tịnh cũng không ngờ chuyện ra thế này, mẹ kế cũng hơn 40 rồi, sản phụ cao tuổi rất nguy hiểm.

Nhưng mà tà, hai người này không sợ nguy hiểm và gian nan khốn khó, nhất định muốn sinh đứa bé này.

Vì thế mặt Dư Tội như quả mướp đắng, Lâm Vũ Tịnh từ phòng trong đi ra, nhìn chồng khó xử, nhìn cha chồng như làm sai chuyện gì, thi thoảng liếc trộm con trai, cô tới bên chồng giật góc áo, chỉ về phía cha chồng.

Dư Mãn Đường chạm ánh mắt còn trai, như bị kim đâm, tránh ngay.

Lâm Vũ Tịnh bây giờ bị kẹt ở giữa, còn lúng túng hơn cả hai, cô nói một câu đi mua rau chuẩn bị bữa trưa rồi chạy mất. Chưa chạy bao xa, đứng ở ngoài cửa, sáng sớm mượn cái xe phóng như bay về, người cha hiếm có của chồng cô, mỗi lần lên thành phố là thúc giục muốn bế cháu, giờ hay rồi, cháu chưa có, có con để bế.

Sao chuyện này lại làm người ta cảm giác không nói lên lời như thế?

Dư Mãn Đường bình thường nói luôn mồm, hôm nay thành ú a ú ớ, khổ sở nhìn con trai: “ Nói gì đi chứ?”

“ Cha bảo con nói gì, con quyết được à?” Dư Tội có chút oán giận.

“ Đúng rồi, chuyện này còn cần mày xen mồm vào à?” Dư Mãn Đường tỉnh ngộ, tìm được phương thức nói chuyện rồi, lên mặt cha: “ Không có ý gì hết, bảo mày về là để báo với mày một tiếng, không phải nghe ý kiến bọn mày đấy sao?”

“ Đã bốn tháng rồi còn ý kiến cái gì nữa?” Dư Tội trừng mắt lên:

Khí thế Dư Mãn Đường tức khắc xìu xuống, chắc chắn là dấu con đợi tới lúc không thể làm gì được nữa mới báo, nhưng bị thái độ của con trai làm thẹn quá hóa giận: “ Chả lẽ chuyện này còn định báo cáo xin chỉ thị mày à?”

“ Không định thương lượng, vậy gọi bọn con về làm cái gì nữa?”

“ Dù sao cũng phải nói với chúng mày một câu, bất kể chúng mày có đồng ý hay không, cha với mẹ mày quyết rồi, nhất định muốn đứa con này.” Dư Mãn Đường hùng hổ đứng dậy làm ầm ĩ một hồi, lập tức ngồi xuống, ánh mắt vẫn do dự:

Bình Luận (0)
Comment