“ Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.” Dư Tội cười sang sảng kết thúc điện thoại, y biết ai mời, chỉ tiết là chưa biết vì sao cái điện thoại kia lại khiến giá trị của mình tăng vọt, hết An Gia Lộ, cục trưởng, chi đội trưởng, trưởng khoa trị an rồi tới vị không thể từ chối này:
Lúc này Dư Tội đang đứng ở đội hình sự đường Khai Hoa, Hùng Kiếm Phi quả nhiên nghe tới án là bảo sao làm thế, bên này không cần lo, trong thời gian chờ đợi có hiệu quả, hẳn phải nên làm gì đó.
Làm gì đây? Biện Song Lâm thì không cậy miệng được rồi, nhất chưa có gì để nắm thóp hắn, nghĩ một lúc gọi cho Ngụy Cẩm Trình: “ Lão Ngụy, cho vay ít tiền làm một việc được không?”
“ Vay bao nghiêu?” Ngụy Cẩm Trình hơi ngạc nhiên, lần đầu tiên Dư Tội nói chuyện tiền bạc với hắn:” Nói cho rõ, có vay có trả hay là vay không trả để tôi còn chuẩn bị tâm lý.”
“ Xem anh kìa, nói gì khó nghe thế, cái gì mà có vay không trả.”
“ Chuyện bình thường, muốn kết bạn thì tặng tiền, muốn mất bạn thì cho vay tiền, bao nhiêu?”
“ Không biết bao nhiêu, chuyện không liên quan tới khả năng hoàn trả .... Cụ thể thì xem gan anh to cỡ nào.” Dư Tội đá bóng lại:
“ À, tôi hiểu rồi, anh bị động lòng bởi lãi suất kia chứ gì, tôi cảnh cáo, lợi ích tương đương nguy hiểm.” Ngụy Cẩm Trình hiểu ngay:
“ Kiếm được là do nhãn quang, lỗ là do lòng tham, nếu có nguồn tin chính xác và sức khống chế, có thể kiểm soát nguy hiểm.”
“ Được, xem ra anh chưa mê muội ... Tới đi, tôi cũng không chắc bao nhiêu, xem gan anh cỡ nào, không trả được thì nghỉ việc, làm việc cho tôi.”
“ Nằm mơ, lần này có khi anh phải làm việc cho tôi.”
Có người bạn thổ hào đúng là chuyện tốt, Dư Tội cầm cuốn sổ tay có chữ ký của Qua Chiến Kỳ lên, trên đó hắn viết, nguy cơ là cơ hội tốt nhất.
Chậc chậc, để xem vị giám đốc bỏng bẩy này làm có hay như nói không?
Phàm là nhân vật lớn xuất hiện có vài quy luật, một là không tới sớm, sớm là mất giá, hai là dù có đối diện với người hận không thể bóp chết cũng tươi cười, ba là kín tiếng, kín tiếng và khiêm tốn mới là vương đạo.
Qua Chiến Kỳ và Giang Hiểu Nguyên phù hợp toàn bộ điều kiện.
Còn Dư Tội thì tới sớm đợi hai vị kia, tự làm mất giá.
Người ta tới đúng 7 giờ, đi một xe Mercedes thương vụ, là Qua Chiến Kỳ và Ân Dung, mời hiệu phó Giang xuống xe, vốn cứ tưởng là Dư Tội chưa tới, không ngờ là vừa xuống xe, y đã tới kính lễ rồi. Giang Hiểu Nguyên nhìn tên học sinh làm ông đau đầu mấy năm, đấm ngực nói:” Giỏi, mới vài năm thôi đã lên xử trưởng.”
“ Chủ nhiệm Giang, không thể chỉ nghe danh, xử trưởng nhưng đơn vị chỉ cấp khoa thôi.” Dư Tội giải thích điều này không biết bao lần:
“ Trường chưa đuổi cậu là may, giờ đứng đầu một khoa trên tổng bộ mà còn chưa hài lòng?” Giang Hiểu Nguyên đùa:
“ Sao hài lòng được ạ, tôi phải học chủ nhiệm, tương lai chí ít phải cấp tỉnh bộ gì chứ.” Dư Tội cười cợt chả nghiêm túc gì, sau đó quay sang hai vị không tự nhiên lắm kia:” Chủ nhiệm Giang, ai thế?”
Giả vờ, Qua Chiến Kỳ còn nhận ra đây là người lên xin chữ ký của mình, có điều vẫn mỉm cười: “ Làm quen chút, kẻ hèn này là Qua Chiến Kỳ, đây là trợ lý của tôi, Ân Dung, hôm nay vốn chuẩn bị mời hiệu trưởng Giang, nghe ông ấy giới thiệu môn sinh đắc ý, liền mạo muội mời cùng.”
“ Giám đốc Qua, chớ khách khí, cái thằng này tuổi lừa đấy, dắt không đi, đánh chạy người ... Ài, tôi nói này Dư Tội, cậu làm cao qua, bao người mời mà không được.” Giang Hiểu Nguyên thích mắng là mắng, Qua Chiến Kỳ lo thon thót:
Dư Tội lại khiêm nhường: “ Chủ nhiệm Giang, chú làm lãnh đạo không biết người dưới khổ thế nào, sở đang chỉnh đốn kỷ luật nghiêm lắm, đâu như ở trường, uống rượu xong leo tường về là xong ... Xin lỗi ông chủ Qua, tôi thân bất do kỷ.”
“ Ngàn vạn lần đừng khách khí, chúng tôi đường đột quá.” Qua Chiến Kỳ càng khách khí:
“ Được rồi, được rồi ... Người trẻ tuổi nên rộng rãi, ông chủ Qua, tôi nói là anh quá lo mà, học sinh của tôi làm sao kém thế được, chẳng qua là hiểu lầm thôi, nào nào, cùng vào.”
Biểu dương như thế Dư Tội cười ngoạc miệng thì thầm: “ Chủ nhiệm Giang, bây giờ tôi ưu tú như vậy, năm xưa chú suốt ngày gọi tôi lên hăm dọa, có thấy hổ thẹn không?”
“ Đuôi vểnh lên rồi kìa, tôi không khai trừ mấy con sâu hại các cậu mới hổ thẹn.” Giang Hiểu Nguyên giơ tay làm động tác bợp đầu, rất thân thiết:
Chia chủ khách ngồi xuống, không khí rất hài hòa, nhìn Giang Hiểu Nguyên mơ hò có chút nịnh nọt Qua Chiến Kỳ, hẳn thế công đạn bọc tiền của hắn tới trường rồi.
Mấy lần Ân Dung định rót trà đều bị Dư Tội giành trước một bước, cô lấy làm lạ, lần thứ tư cô cố tình thình lình ra tay, không ngờ trên ấm trà có thêm một cánh tay, bắt gặp ánh mắt Dư Tội mới hiểu ra ... Vội rút tay về.
“ Khoa trưởng Dư, anh khách khí quá.” Qua Chiến Kỳ không vui nhìn trợ lý, sao lại để khách quý phải làm phục vụ:
“ Việc này phải để tôi làm, một là giáo viên của tôi, một là ông chủ, bình thường không có cơ hội lấy lòng ... Ân mỹ nữ, đừng tranh với tôi.” Dư Tội cười nói:
Ân Dung chun mũi né tránh ánh mắt của y.
Í, lại còn xấu hổ kìa, Dư Tội đột nhiên ngứa tay, lấy cái tăm, làm động tác nhỏ mà chỉ Ân Dung mới thấy, cái tăm xoay vòng qua ngón tay, ngửa lên một cái, biến mất rồi.
Ân Dung ngẩn ra.
Dư Tội rụt tay về, đặt dưới gầm bàn, vươn về phía Ân Dung, Ân Dung đột nhiên đột nhiên bị tập kích, mặt không đổi sắc, đưa tay chắn, vừa vặn chặn tay Dư Tội.
Có điều bất ngờ, Ân Dung thấy tay nhẹ đi, đồ bị cướp mất, đó là hộp diêm của khách sạn, Dư Tội đem hộp diêm hơi bẹp đặt lên bàn, xòe bàn tay tập kích mỹ nữ.
Không có gì hết, Ân Dung thuận theo ánh mắt Dư Tội nhìn dưới ngực mình, hít sâu một hơi, là cái tăm, xuyên qua váy lụa, không biết làm sao cắm vào dưới ngực của cô rồi, cô liền đưa tay, tránh ánh mắt của ông chủ Qua, rút tăm ra, nhìn Dư Tội không biết y có ý gì.
Người này thô bỉ ngoài tưởng tượng, nhưng phải thừa nhận đó, đôi tay đó khéo léo hiếm thấy, không khỏi tò mò.
Dư Tội thăm dò xong có chút thất vọng, cô gái này không phải đồng nghiệp của Hoàng Tam, song luận riêng tốc độ thì gần theo kịp y, chỉ là y đã qua thời theo đuổi tốc độ lâu rồi, nhanh hơn y còn chưa chắc đã thắng.
Hai người nhìn nhau, tựa hồ gặp kỳ phùng địch thủ.
Cơm rượu đưa lên, trợ lý Ân rất tận chức, rót rượu từng người, Qua Chiến Kỳ đem chủ đề nói tới các món ngon, với Dư Tội mà nói khác gì chuyện ngàn lẻ một đêm, y không cách nào hưởng thụ được cái này.
“ Phát triển nhanh quá, khi tôi vừa tham gia công tác, lương mấy chục đồng, phố xá chẳng mấy quán ăn ra hồn, dù có cũng không tiêu pha nổi ... Không giống người trẻ tuổi bây giờ, cái gì cũng có cơ hội hưởng thụ.” Giang Hiểu Nguyên cảm khái:
“ Hiệu trưởng Giang không già chút nào, hẳn là vẫn gọi là cán bộ trẻ mới đúng.” Qua Chiến Kỳ tỏ ra hứng thú:
“ Càng là cán bộ, càng khó làm, giờ học sinh trong trường tốt nghiệp có việc làm chỉ tới 60%, mà liên tục sụt giảm, không như xưa bao phân phối.”
“ Hiệu trưởng Giang quá lo, không va vấp không kiên địch, không rèn luyện sao thành người, phân phối chưa chắc là chuyện tốt.”
“ Cũng phải, tôi mời anh một chén, các anh đúng là tặng than trong tuyết, bất kể chuyện có thành hay không, tôi cũng phải cám ơn, thương nhân hiểu cho chỗ khó của chúng tôi không nhiều ...” Giang Hiểu Nguyên ân cần chạm cốc:
Dư Tội nhìn hai người, chủ nhiệm Giang hẳn là cam tâm tự xuống nước ướt mình rồi, sợ bị trường học bị cuốn vào chuyện này: “ Chủ nhiệm Giang, chuyện tặng than trong tuyết gì thế?”
Giang Hiểu Nguyên mắng:” Xen vào làm gì, đây là chuyện hợp tác giữa Tĩnh Hải và trường, tôi nói này, các cậu tốt nghiệp xong là phủi mông bỏ đi, tám mười năm không nhớ tới trường, tôi hỏi cậu, về trường mấy lần rồi?”
Câu này làm Dư Tội đỏ mặt cầm chén rượu lên né tránh, số lần về nhà còn ít nói gì tới về trường.