Không ngờ vị này có một mặt đáng yêu thế, Quan Chiến Kỳ có chút thiện cảm, trước mặt giáo viên giống học sinh bình thường, ai ngờ được y có thể đánh bốn vệ sĩ của hắn không trả đòn được.
Mắng Dư Tội xong, Giang Hiểu Nguyên lại ân cần với Qua Chiến Kỳ.
Nhìn hai bên trò chuyện tâm đắc, Dư Tội biết mình khó thoát khỏi cái lưới ân tình rồi.
Còn Qua Chiến Kỳ, có chút cảm giác giống Biện Song Lâm, nói chuyện văn nhã, đẹp trai sáng lạn, nhìn cái biết chẳng phải thứ tử tế, nhưng không sinh ra ác cảm.
Thôi kệ, tới đâu hay tới đó.
Úi, phát hiện lục địa mới, không biết từ khi nào Ân Dung cởi áo ngoài, chỉ còn chiếc áo bó bên trong, vóc dáng không tính là bốc lửa, cân đối đẹp đẽ, hẳn là cô gái biết chăm chút bản thân.
Khiêu khích mình à, Dư Tội cười thầm, anh đây từng một chọi ba, còn sợ hối lộ tình dục à, chỉ là kết hôn rồi, làm chuyện này có hơi ...
Đang cân nhắc thì Ân Dung nâng chén mời, Dư Tội nhìn em gái này có chút lòng hươu dạ vượn.
" Tới lúc cho anh biết mặt." Ân Dung thầm nhủ, cô chẳng có chút thiện cảm nào với thứ cảnh sát thối nát này, bề ngoài nói:” Cảnh sát Dư, mời anh một chén, mong anh chiếu cố nhiều hơn.”
Dư Tội chạm cốc, đặt chén rượu lên môi, em gái đó ngửa cổ uống cạn.
Úi, rượu vào miệng vừa cay vừa đắng, không biết là cái gì, Dư Tội cúi xuống, nhổ ra vạt khăn trải bàn, Giang Hiểu Nguyên và Qua Chiến Kỳ ngạc nhiên quay sang, Ân Dung hỏi trước:” Cảnh sát Dư, làm sao thế, không khỏe à?”
“ Không sao, bị sặc.” Dư Tội miệng như có than đỏ, đau tới nói chuyện không rõ:
“ Nào, làm cốc nước.” Ân Dung đưa nước tới, nói đầy ẩn ý:” Tin tôi đi, uống vào sẽ đỡ hơn.”
Í, đúng là ngậm ít nước trong miệng, cảm giác cay dịu đi nhiều.
Ân Dung lấy chén rượu của Dư Tội, ngửa cổ uống cạn, nhướng mày thách thức.
Dư Tội xấu mặt, thậm chí còn chưa hiểu ra sao.
Giang Hiểu Nguyên làm sao phát hiện ra màn so đấu vừa rồi được, hiểu lầm mắng: “ Xem kia, hấp ta hấp tấp, như con khỉ, mông không ngồi yên được ... Giám đốc Qua, anh đừng chấp với chúng, cái bọn nhóc này ngày ngày tiếp xúc với tội phạm, không khỏi nhiễm tính xấu ... Dư Tội, mời giám đốc Qua một chén, người ta giúp trường một việc lớn, sau này cần giúp gì, đừng có mà lên mặt.”
“ Vâng vâng ... Giam đốc Qua, mời anh một chén.” Dư Tôi giờ rót rượu có chút chột dạ, liếc nhìn Ân Dung, đây là thủ pháp giang hồ:
“ Nào mọi người cùng uống, quen nhau là có duyên.” Qua Chiến Kỳ đứng dậy mời:
Kỳ, chén này thì bình thường, Dư Tội không khỏi nhìn em trợ lý này với cặp mặt khác, quả nhiên là không nên coi thường anh hùng thiên hạ, vừa lơ là chút là trúng chiêu ngay.
“ Cảnh sát Dư, tôi lại mời anh một chén.” Ân Dung tủm tỉm cười đưa chén rượu tới:
Dư Tội vội xua tay: “ Thôi thôi, hôm nay uống nhiều rồi ... Mỹ nữ, tôi thực sự không có ý gì.”
“ Tôi cũng không có ý gì.” Ân Dung dùng giọng chỉ hai người nghe thấy:
“ Tôi chỉ lấy làm lạ ...” Dư Tội đỡ chén rượu, đặt xuống bàn rụt tay lại thì đã thành hai chén, dùng ánh mắt hỏi ý:
“ À, tôi hiểu rồi, anh muốn bái sư.” Ân Dung vờ không hiểu:
“ Cô lộ tẩy rồi còn muốn làm sư phụ à?”
“ Con mắt anh sẽ lừa anh đấy.”
“ Không tin.”
“ Vậy chúng ta chơi một trò chơi nhé ... Anh nhìn thấy rượu trong chén rồi đấy.” Ân Dung ngửa cổ uống cạn, đặt chén xuống, cầm lấy bình rượu, tay trái xòe ra, nắm lại hình chén, hỏi: “ Anh nhìn thấy chưa?”
Dư Tội chưa hiểu, Ân Dung đổ rượu vào tay trái mình, khi xòe tay ra, á, tay khô, Ân Dung lại tiếp tục rót rượu, xòe ra lại là chén rượu đầy, đặt trước mặt Dư Tội.
“ Làm được tôi sẽ nói cho anh ... Không làm được tự uống.”
Dư Tội bất ngờ lắm, bao năm qua tự tin mình đã luyện thành mắt lửa ngươi vàng mà căn bản không nhìn ra được động tác của cô gái này, thủ pháp y không làm được thì nhiều, nhưng bảo y không nhìn ra thì hiếm:” Lợi hại.”
Nói xong ngửa cổ uống cạn.
“ Muốn bái sư không?”
Dư Tội lắc đầu.
“ Vừa vặn, tôi chả muốn nhận anh.”
Ái chà, Dư Tội bị kích thích rồi, lúc này Qua Chiến Kỳ chú ý tới, trừng mắt với Ân Dung trách móc, nhưng lần này không qua mắt được y, diễn thôi, để y nghĩ rằng hành động của cô trợ lý này là tự nhiên, không hề có thành phần cố ý tiếp cận.
Rất thâm, chỉ là Dư Tội không hiểu, sao cô gái này có thủ pháp tinh diệu như thế, phải là người từng hành tẩu giang hồ mới có thể đạt tới trình độ này, đây là kỹ thuật rất thích hợp ở bên những chuyến xe đường trường.
Ân Dung cũng kinh ngạc, lòng nổi lên một câu hỏi, vị cảnh sát này từng làm trộm, cô không dám biểu diễn lần nữa, sợ bị mất nghề.
Qua Chiến Kỳ càng đánh giá Dư Tội cao hơn một bậc, nam nhân có thể bình thản đối diện với hai trợ lý tuyệt sắc của hắn không nhiều.
Chỉ có Giang Hiểu Nguyên ngồi ở vị chí khách chính lại chẳng nhận ra gì, thi thoảng mời rượu, lời tâng bốc không ngớt bên tai ...
Tới tận khi bữa cơm kết thúc, trừ khách khí vài câu, Qua Chiến Kỳ không nhắc tới chuyện khác, Giảng Hiểu Nguyên vui lắm uống quá chén, Dư Tội và Ân Dung mỗi người đỡ một bên đưa lên xe.
Dư Tội bắt taxi đi rồi, Ân Dung lấy làm lạ, rõ ràng nhắm vào người này, sao đối xử với y như nhân vật có hay không cũng được.
“ Người này không đơn giản đâu.” Qua Chiến Kỳ ngồi vào xe, nói:
“ Vâng, có chút thú vị.” Ân Dung lái xe, tùy ý nói:
“ Uống rượu biết tiết chế, nói chuyện có chừng mực, tôi không thấy bất kỳ nhược điểm nào.” Qua Chiến Kỳ tự nhận mình có vài phần con mắt nhìn người, nhưng tựa hồ nhìn không thấu người này: “ Y có ý thức phòng bị rất cao, căn bản không cho chúng ta thu hẹp khoảng cách, cô phát hiện ra gì không?”
“ Có, tay y rất nhanh ... Khả năng nhìn ra thủ pháp của chúng ta ở bữa tiệc rồi cho nên lúc nãy mới thăm dò tôi.”
“ Không nhanh sao được, là huấn luyện viên dạy môn chống lại tội phạm đường phố mà, cô cẩn thận, đừng để lộ tẩy.” Qua Chiến Kỳ dặn:
“ Vâng, tổng giám đốc, chuyện này khó giải quyết lăm sao?” An Dung hỏi:
“ Đúng vậy, lấy đồ từ trong tay người này, tôi không biết phải làm thế nào, cô thử thăm do xem có thể dùng tiền đối phó không?”
Qua Chiến Kỳ vỗ trán, không biết uống quá chén hay bị chuyện này làm đau đầu.
………. …………..
“ Xin chào, xin hỏi có thể giúp gì được anh không?”
“ Tôi tìm Tinh Nguyệt.”
“ Làm phiền anh nhắc lại, chúng tôi là Cty đầu tư Tĩnh Hải.”
“ Tôi tìm Tinh Nguyệt, bảo với cô ấy, tôi có thứ giao cho cô ấy, một thứ liên quan tới tương lai đầu tư Tĩnh Hải.”
..............
“ Xin chào ...”
“ Tôi tìm Tinh Nguyệt.”
“ Nơi này là Cty địa ốc Tĩnh Hải ạ.”
“ Nói với Tống Quân, tôi tìm Tinh Nguyệt, có thứ giao cho cô ấy, thứ này có khả năng ảnh hưởng tới các người lên sàn chứng khoán.”
“ A lô, rốt cuộc anh là ai?”
“ Đừng quan tâm tôi là ai, bảo Tinh Nguyệt nói chuyện với tôi, cô chưa đủ tư cách.”
Dập máy rồi, đây là một bản ghi âm, đặt trên ban công phong cách Châu Âu, cả căn phòng hoàn toàn làm bằng gỗ, liền với ban công thành một thể, rất phóng khoáng.
Một nữ nhân tuổi chừng ba mấy bốn mươi, mặc áo choàng ngủ dựa vào ghế sô pha, mái tóc dầy che mặt, giống rất nhiều nữ nhân giỏi chăm sóc dung mạo, nhìn không ra tuổi tác.
Đây là điện thoại quấy nhiều tập đoàn Tĩnh Hải nhận được trong mấy tuần qua, địa ốc, điện tử, đầu tư đều nhận được, nhân viên trực điện thoại không biết là ai, nhưng giám đốc biết "Tinh Nguyệt" là tên chủ tịch tập đoàn, nhưng họ không biết nữ chủ tịch vì đoạn ghi âm này mất ngủ mấy đêm.
Tất cả đến từ một cái điện thoại di động.