Tống Tinh Nguyệt đã nghe đoạn ghi ấm đó không biết bao nhiêu lần rồi, ý đồ từ giọng nói của người kia tìm kiếm thông tin nào đó, nhưng không có, đi qua đi lại, không cách nào trấn định được, mở cái hộp trang sức tỉnh xảo, lấy ra một cái lọ nhỏ, hít mấy hơi, đến khi sự thoải mái từ trong xương tỏa ra mới làm cô bình tĩnh lại.
Tin tức Qua Chiến Kỳ báo về làm cô bất ngờ, chiếc di động quấy nhiễu ở trong tay một cảnh sát công lao hiển hách cũng đầy tranh cãi, đây chính là loại cô kiêng kỵ nhất, vì loại người này làm gì là bất chấp thủ đoạn.
“ Giọng không khớp, người gọi điện thoại không phải là vị cảnh sát này, chẳng lẽ ... Hai người đó hợp mưu chẳng lẽ trong tay hắn có thứ gì uy hiếp được mình.”
Nữ chủ tịch lòng nhói đau, uống ngụm nước, đi lại trong phòng, mái tóc hơi rối, khuôn mặt tiều tụy, lòng lo lắng chuyện xảy ra ở Đại Nguyên.
Giống đại đa số phú hào, ai cũng có một đoạn quá khứ không vinh quang gì, khi đứng trên đỉnh kim tự tháp, đoạn lịch sử đó bị chôn vùi, ai ý đồ khơi lên sẽ đều là kẻ địch.
Cô nghiến chặt răng, đẩy cửa sổ hít sâu một hơi không khí tươi mát, chẳng thấy thoải mái hơn, càng muốn ngạt thở.
Cộc cộc, tiếng gõ cửa, sau đó một mỹ nữ mặc váy công sở đi vào, hít hít, không đó khó chịu:” Chị, lại vừa dùng à?”
Tống Tinh Nguyệt không trả lời, bực mình đóng cửa lại, người em gái nhìn máy ghi âm trên bàn, vuốt tóc cho chị: “ Có tin tức rồi à?”
“ Tìm được người rồi, trong tay một cảnh sát.”
“ Lấy về là được, thời buổi này có chuyện gì mà tiền không giải quyết được sao?”
“ Bốn vệ sĩ được huấn luyện chặn y ở giữa đường mà không được, Đại Nguyên không giống thủ đô, chúng ta đi nhiều năm, lãnh đạo đã đổi khóa hết, chẳng phía nào nói giúp được.” Lời Tống Tinh Nguyệt lộ ra sự bất lực, với kinh nghiệm của cô, Diêm Vương dễ đối phó, tiểu quỷ khó dây, mà cảnh sát tầng chót là quỷ đòi mạng:
“ Chồng không lên tiếng được sao?” Em gái che đậy nói tới một danh từ có phần chung chung:
Câu này từ miệng em gái nói ra kích thích người chị, nhìn em gái sức sống mơn mởn, vài phần ghen tỵ, cô đã lâu rồi không gặp “chồng”, đương nhiên “chồng” không phải là chồng, chỉ là hai chị em họ đều làm vợ cho người ta, thực sự là cái danh từ không dễ chịu: “ Em ngốc à, chuyện này sao có thể để người khác biết.”
Em gái khó xử: “ Làm sao có thể, tên lừa đảo đó vẫn bị giam trong trại mà.”
“ Em không hiểu hắn, mười chồng cũng không thể so được, hắn muốn bẫy ai thì người đó chết còn chẳng biết, khóc không kịp, như chị bây giờ.” Tống Tinh Nguyệt tựa như chìm trong hồi ức không muốn nhìn lại:
“ Nghiêm trọng vậy sao?” Em gái không tin:
“ Có lẽ là không tới mức, lòng chị loạn lắm, nói không rõ, mà em không ngủ tới đây làm gì?”
“ Chị, hôm nay có hội thảo nguyên cứu đầu tư, chị bảo em đi cùng mà.”
Tống Tinh Nguyệt nhớ ra, vội vàng đứng dậy, rối rít rửa ráy trang điểm.
Không lâu sau hai chị em đi thang máy xuống tầng hầm đễ xe, vệ sĩ đã lái xe tới.
Dây là nơi có thể khiến bất kỳ triển lãm xe nào cũng phải xấu hổ, tầng hầm mấy trăm mét vuông là vô số xe đắt tiền lặng lẽ nằm đó, mỗi chỗ đỗ xe giá 60 vạn, mỗi khu để xe đều có vài bảo an trông coi, mỗi chiếc xe đều là sự tượng trưng cho thân phận tôn quý của chủ nhân.
Cuộc sống này, ai mà muốn mất đi chứ?
Tống Tinh Nguyệt lên xe, lòng vẫn nhớ chuyện cũ, bấm số điện thoại:
“ Chiến Kỳ ... Chuyện kia tranh thủ lên, bất kể cái giá lớn cỡ nào cũng phải có được, đây là chuyện liên quan tới vận mệnh tập đoàn ... Đúng, phải lấy được, có chuyện gì báo cáo cho tôi.”
Qua Chiến Kỳ đáp lời, gọi hai vị trợ lý tới, bây giờ chỉ có cách làm theo lời bên trên, đẩy nhanh tiến độ thôi, xem ra cách thong thả an bài không xong, bất kể lừa hay ngựa, cứ lôi ra hẵng nói.
Lát sau hai mỹ nữ trợ lý đi vào.
Hàn Như Mân cao ráo, phong tình vô hạn, người ta nhìn đã thấy bốc hỏa, Ân Dung thùy mị ôn nhu, chỉ cần trang điểm chút có mỹ cảm cổ điển, thấm sâu lòng người.
“ Giám đốc, có an bài gì ạ?” Ân Dung nhỏ giọng hỏi, cô bị Qua Chiến Kỳ nhìn tới rợn người:
“ À có ...” Qua Chiến Kỳ tỉnh lại, ngồi thẳng lên, khôi phục tư thái tổng giám đốc, mới hai nữ trợ lý ngồi xuống: “ Ân Dung, Đại Hàn, hai cô theo tôi một năm rồi, nói thật lòng xem, tôi có bạc đãi các cô không?”
Hả, sao hỏi chuyện này?
Ông chủ hỏi thế, cấp dưới trừ lắc đầu dám nói gì nữa, Hàn Như Mân nhoẻn miệng cười: “ Tổng giám đốc nói vậy khách khí quá, nếu không có anh, tôi sớm bị cảnh sát truy quét mại dâm bắt rồi.”
Ân Dung phì cười, vội vàng nén lại, Đại Hàn lườm một cái.
“ Vậy thì tốt, giờ tôi có chuyện rất trọng yếu giao các cô, không cần biết dùng phương thức gì, không cần biết trả giá lớn thế nào cũng phải hoàn thành, đối phương là Dư Tội, Ân Dung gặp rồi ...” Qua Chiến Kỳ nhấn mạnh chuyện này liên quan tới tập đoàn lên sàn, phải mua về, lấy về, hoặc có được đồ trong tay vị cảnh sát đó:
“ Rốt cuộc là thứ gì ạ?” Hàn Như Mân thắc mắc:
“ Cô nghĩ thứ liên quan tới đời tư chủ tịch, tôi biết được sao?”
Qua Chiến Kỳ chỉ Hàn Như Mân:” Chuyện này kỳ thực cô có ưu thế, vị cảnh sát kia của cô là bạn học của y, đi đi ... Tranh thủ thời gian cho tôi câu trả lời.”
Hai người ra ngoài, cửa đóng lại, Ân Dung thấy Hàn Như Mân sắc mặt không tốt, hỏi:” Sao thế, hình như chuyện này không khó, chinh phục nam nhân là sở trường của cô, vị cảnh sát kia bị cô chinh phục rồi còn gì.”
“ Không khó thì cô làm đi.” Hàn Như Mân cáu kỉnh:” Cô cũng nói sai rồi, người bị chinh phục là tôi.”
Hả? Ân Dung không tin, sao lời này có thể phát ra từ miệng một ma ma hộp đêm được, nhưng không dám hỏi, khi về văn phòng mới không nhịn được nói:” Cô hay tôi đi?”
“ Cô đi đi, chuyện này tôi không thể ra mặt.”
“ Lý do? Cô ra mặt tiện hơn tôi nhiều, y và vị kia của cô là bạn học, nói gì cũng dễ, tôi gặp y một lần rồi, y không có cảm giác gì với tôi, hai ngày qua tôi gọi điện mười mấy lần không thèm để ý.” Ân Dung cảm thấy tự tôn mỹ nữ đả kích không nhỏ, vị đó không cho cô bất kỳ cơ hội nào:
“ Thực sự không được, nếu là người khác, tôi có thể lên giường cũng không sao, người này thì không thể.” Hàn Như Mân rất khó xử:” Vì đó là bạn của anh ấy, còn là bạn chung phòng KTX bốn năm.”
Ân Dung ngây ra nhìn Hàn Như Mân, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “ Thôi được, tôi đành đơn đấu với anh ta.”
“ Cẩn thận đấy, cảnh sát không phải dễ đối phó đâu, bọn họ ấy à, tiền cứ nhận, tra cứ tra, đừng hi vọng họ có chữ tín gì.”
Hai người thương lượng một lúc, nhắn tin cho Dư Tội, không lâu có tin nhắn, Ân Dung nói: “ Xem này ... Tin nhắn phản hồi hẹn tôi rồi ... Tôi phải đi xin chỉ thị tổng giám đốc đây ... Đại Hàn cô đừng hối hận nhé, lần này tôi thấy tổng giám đốc coi trọng lắm, nói không chừng là kiếm đủ tiền cho nửa đời sau luôn.”
Nói rồi vội vàng đi xin chỉ thỉ, cảnh này không làm Hàn Như Mân ghen tỵ nữa, cô ghét loại cuộc sống này, giống như ghét mỗi lần thức dậy chẳng biết nam nhân nằm bên cạnh mình là ai ...
Vì thế Hàn Như Mân thay sim, gọi vào số vừa mới quen thuộc:” Tiểu Uông, tối ăn cơm cùng không ... Cái gì, muốn tự làm á, cảnh cáo cậu, tôi nấu nướng không ra sao, nhưng mà miệng thì kén ăn lắm đấy .”
....... ..............