Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 946 - Q8 - Chương 092: Tri Ngã Sở Dục. (2)

Q8 - Chương 092: Tri ngã sở dục. (2) Q8 - Chương 092: Tri ngã sở dục. (2)

Rất nhanh Ân Dung đi về, Qua Chiến Kỳ cắm thẻ nhớ vào vi tính cho Dư Tội xem hơn một tiếng giám sát ra vào cửa, hắn giải thích bên tổ chức cần có biện pháp an toàn tất yếu, nếu xảy ra chuyện gì thì khó mà ăn nói được, thứ này rất hữu ích.

Qua Chiến Kỳ rút USB, bảo Ân Dung ra ngoài, nói:” Tới lượt anh rồi.”

Ân Dung bị dùng làm nha hoàn sai vặt rất khó chịu, lại trừng mắt với Dư Tội cái nữa, người này làm cô mất 200 vạn, đằng nào cô cũng có hẹn rồi, gặp nhau một cái rồi cùng tới đây thì chết ai chứ? Cứ như cố tình trêu tức mình vậy.

Dư Tội nhận lấy USB: “ Tình hình tôi biết là thế này, chủ của cái điện thoại này là Biện Song Lâm, nghi phạm chính của vụ lừa đảo, đang chấp hành án, do tình cờ tôi có vụ án cần hắn giúp, chúng tôi tới thuyết phục hắn giúp đỡ, hắn được 2 tuần tạm tha, trong thời gian đó có lẽ hắn dùng chiếc di động này liên hệ với các anh.”

Chuyện này trong mắt người ngoài thấy rất hoang đường, lấy di động trong tay phạm nhân à? Qua Chiến Kỳ không tin: “ Thế thôi sao?”

“ Sự thực là thế, người này tinh thông luật pháp, hắn giúp chúng tôi kiện công ty viễn thông, tài liệu trong chiếc máy này, không ngờ thắng kiện. Khi đó hắn nói với tôi, hắn có chút tin tức, sẽ có người bỏ giá lớn có được, nếu tôi giúp hắn sớm ra ngoài, hắn sẽ cảm tạ ... Khi đó tôi không tin, kết quả là các anh tới ...” Dư Tội còn đem truyền kỳ về tên đại bịp kể ra:

“ Đây là cái gì?” Qua Chiến Kỳ xem tài liệu trong di động:

“ Tôi cũng không rõ, là tạp chí mà hắn muốn, bảo tôi mua cho hắn, tôi thấy người ta giúp mình nhiều như thế cũng nên cảm tạ, ngày tôi gửi thứ này đi thì các anh tìm tới.”

“ Cảnh sát Dư, hình như anh chua nói thứ đáng tiền là gì, sao tôi báo lên trên?” Qua Chiến Kỳ truy hỏi:

“ Hắn nói tới một hồ sơ cảnh vụ mười mấy năm trước, chuyện xảy ra ở ngõ Thắng Lợi, đường Ngũ Nhất, Đại Nguyên, nhưng hồ sơ này tôi không tra được, chắc là mất rồi ... Chuyện qua bao năm, không tìm được người đương sự, không có chứng cứ, tôi chẳng thể nói rõ, cụ thể các anh phải hỏi vị trong trại giam thôi ... Thật giả ra sao tôi không chắc, dù sao Biện Song Lâm là tên lừa đảo.” Dư Tội nói xong đứng dậy cáo từ:

Qua Chiến Kỳ cố tặng cho Dư Tội một món quà, thẻ VIP chí tôn của Thiên Ngoại Hải, khi Ân Dung tiễn ra giải thích, chiếc thẻ này chuyên cung cấp cho người quan trọng, mọi chi tiêu có người thanh toán.

Bộp, chiếc di động tinh xảo rơi xuống thảm.

Trợ lý vội tới nhặt giúp, nhưng chủ tịch Tống như bị rắn cắn, kinh hoàng hét:” Đừng nhặt, cút ... Cút hết ra ngoài.”

Giọng thê lương, vẻ mặt khủng bố, trợ lý, vệ sĩ, bác sĩ tư, lái xe đều bị đuổi đi hết, biết chủ tịch mừng giận vô thường, ai dám vuốt râu hổ. Trợ lý biết ý, vội vàng đi tìm em gái chủ tịch.

Đây là buổi lễ đầu tư ở nhà khách quốc gia, Tống Hải Nguyệt thấy trợ lý đi tới, lặng lẽ lùi khỏi đám khách khứa đang cao giọng bình luận chuyện kinh doanh.

“ Chuyện gì thế?”

“ Tôi không biết ạ, chủ tịch nhận được điện thoại, sau đó lại như thế ... Giống cái đó phát tác, rồi đuổi chúng tôi đi.” Trợ lý sợ sệt kể:

Tới khu nghỉ ngơi, Tống Hải Nguyệt đuổi trợ lý lui, đẩy cửa đi vào, người điều hành tập đoàn Tinh Hải, lúc này như oán phụ bị đả kích, ngồi thẫn thờ trên thảm, tóc tai tán loạn, mặt có vệt hóa trang dài, chắc là vừa khóc.

“ Chị, làm sao thế?” Tống Hải Nguyệt hỏi nhỏ, đối với người chị dẫn dắt mình, luôn rất tôn trọng, tuy hai người khó tránh khỏi xung đột, nhưng lúc này, chị em đồng lòng:

Tống Tinh Nguyệt đưa cho di động, tin nhắn nói gì đó hồ sơ cũ, ngõ Thắng Lợi hiện ở trong tay người tên Biện Song Lâm:” Thế này là sao, chị, vì chuyện này à?”

“ Đúng, là vì nó ...” Tống Tinh Nguyệt mắt trống rống:” Có biết năm xưa chị chịu nhục nhã thế nào không, chị bị còng vào cửa, bị đám cảnh sát dùng dép lê tát, bắt chị thừa nhận bán dâm ... Ha ha ha, hắn giúp chị tạo ra thân phận mới, hủy án ... Giờ lại lấy ra uy hiếp chị.”

“ Chị ...” Tống Hải Nguyệt trào nước mắt, cô biết quá khứ của chị mình, ôm lấy: “ Qua rồi mà, chị nhớ lại làm gì?”

“ Tên khốn kiếp đó không chết trong tù còn để lại chiêu này, chị hận không thể bóp chết hắn.” Tống Tinh Nguyệt gần như điên cuồng:

“ Giờ phải làm sao, hay đi tìm chồng?” Tống Hải Nguyệt khẩn trương, chị mình là nhân vật công chúng, nếu chuyện này bộc lộ ra sẽ mất hết lòng tin của nhà đầu tư, thành trò cười, tan đàn xẻ nghe cũng không chừng:

“ Hắn làm được gì, hắn chỉ biết phát tiết trên người chúng ta, phát tiết xong thì tặng chúng ta cho người khác phát tiết ... đỡ chị dậy.” Tống Tinh Nguyệt được em gái đỡ lên, ánh mắt dần kiên định: “ Chị phải về một chuyến, có vài việc phải giải quyết triệt để, nếu không chị sẽ mãi mãi sống trong ác mộng.”

……….. ………….

Vù ... Một tiếng gió nhẹ, tay nhanh tới chỉ thấy tàn ảnh, tìm lấy vật màu bạc, cái tay đó như không hề cửa động.

Tay trái xòe ra, trống không, hai tay giao nhau, đều xòe ra, đều trống, giao nhau lần nữa xòe ra, có thêm hai đồng xu.

Sở Tuệ Tiệp mỉm cười:” Sáng sớm tới trường học là để khoe khoang sao?”

Dư Tội mắt hấp háy hỏi:” Có tiến bộ không?”

“ Nhanh tới mức độ nào đó thì càng về sau càng không thấy được tiến bộ, cha tôi nói, nhanh tới cực hạn sẽ tự nhiên chậm lại ...” Sở Tuệ Tiệp đã thành giáo viên biên chế rồi, tu luyện mấy năm đã thành chính quả, giờ nhìn trang phục công chức, nụ cười sáng lạn, ai có thể biết cô từng là nữ tặc giấu cả càn khôn trong tay áo:

“ Giờ tôi nhìn không ra nữa, ba ngày không luyện đã lạ tay, huống hồ tôi ba năm không động thủ rồi ... Song anh còn kém cha tôi nhiều lắm, biết vì sao không?”

“ Vì sao?”

“ Cha tôi mất đi hai ngón tay, nhưng kỹ thuật càng thêm lô hỏa thuần thanh, cha tôi bảo, muốn luyện tay nhẹ, chấm mực lên lưỡi dao, dùng ngón tay lau mực mà không bị đứt tay mới là nhập môn, nhắm mắt lại mà không bị thương mới là đạt tiểu thành.”

Biện pháp này làm Dư Tội đau răng, e là mình không chơi nổi rồi.

Sở Tuệ Tiệp dọa Dư Tội xong mới nói: “ Anh làm cảnh sát mà học bản lĩnh của trộm có ích gì không?”

“ Có chứ, bản lĩnh này giúp tôi thành cao thủ chống trộm số một đấy.”

Hai người sóng vai dạo bước quanh thao trường, Dư Tội kể cho Sở Tuệ Tiệp nghe thủ pháp đổi chén của Ân Dung, rất mới mẻ.

“ Ngốc ạ, đó không phải là thủ pháp của ăn trộm, đó là ảo thuật.” Sở Tuệ Tiệp chỉ ra: “ Mặc dù hai bên cùng công hiệu, song khác biệt lớn lắm, thủ pháp của trộm là biến không thành có, còn ảo thuật là biến có thành có, trộm đồ của chính mình.”

“ Hả, trộm đổ của mình?”

“ Ừ, là dấu đạo cụ sẵn trên người rồi, nên gọi là biến có thành có ... Chỉ dùng để đánh lừa con mắt thôi, cho nên biến hóa mà không cần độ nhẹ nhàng, tay nhanh song không lấy được đồ của người ta.”

“ A, hiểu rồi, giật mình, làm tôi cứ tưởng gặp cao thủ.” Dư Tội bình thường trở lại, giống như cô gái này đánh tráo lá thăm ở bữa tiệc:

Còn một thời gian nữa mới tới giờ dạy, chủ đề liền thoải mái hơn, hỏi mấy người anh của Sở Tuệ Tiệp, trừ người ngồi tù, hai người kia đã ổn định cuộc sống ở thành phố khác. Sở Tuệ Tiệp quan tâm cuộc sống của Dư Tội, Dư Tội tổng kết bằng một câu: Bất kể vợ là ai, cưới về là hối hận.

Sở Tuệ Tiệp cười khúc khích, chớp mắt mấy năm qua đi, cô từng có chút tình ý với chàng trai này, nhưng chỉ đến thế, tình lữ không thành, lại thành bạn tâm giao có thể chia sẻ mọi điều.

Bình Luận (0)
Comment