Dư Tội ngó quanh, không nhìn thấy ông già kỳ lạ đó đâu, mọi khi không quét tường thì quét rác cắt cỏ, rất dễ gặp, gần đây ít thấy hơn rồi: “ Bác Mã đâu, tôi tới hai lần không thấy bác ấy đi xóa quảng cáo nữa.”
“ Có đấy, anh không thấy thôi.”
Lão Mã giờ thành hiệu trưởng danh dự rồi, ông bỏ 5 năm trời nghiên cứu cùng Sở Tuệ Tiệp biên soạn hai cuốn sách giáo dục trẻ câm điếc, được sở giáo dục phê duyệt thành tài liệu dạy học. Ngoài ra ông còn là giáo viên an toàn cho mấy trường tiểu học quanh đây, thường được mời đi giảng dạy, nhưng hôm trước tỉnh có tiết mục nổi tiếng tới phỏng vấn, ông lại trốn mất, mấy ngày không tới trường.
Dư Tội nghe mà cười suốt, Lão Mã càng sống càng thú vị.
“ Chú ấy còn có một nguyện vọng, đó là thành lập một ngôi trường.” Sở Tuệ Tiệp tiết lộ:
“ Chà, đúng là nguyện vọng lớn lao.” Dư Tội cảm khái, đối với cảnh sát già sống bằng tiền lương thì đây là chuyện viển vông:
“ Chưa hết đâu, đó là ngôi trường chuyên thu nhận trẻ em lang thang và con cái của phạm nhân, đám trẻ con đó, đa phần đi vào con đường phạm tội ... Chú ấy nói, có những trách nhiệm cần người gánh, tôi rất tán đồng, giống anh em tôi năm xưa mà không gặp cha tôi thì cũng thế ..” Sở Tuệ Tiệp dừng lại:” Thế nên mặc dù có chút hoang đường, nhưng tôi ủng hộ chú ấy.”
Ánh mặt trời, cỏ xanh xanh, cây rậm rạp, chuông vào lớp đã reo, Dư Tội vẫy tay tạm biệt, tới cổng trường vẫn quay đâì nhìn cô gái được đám trẻ con mặt vui tươi xúm quanh, cái thế giới không có huyên náo này luôn tràn ngập niềm vui.
Dư Tội có thể cảm thụ được thay đổi của Lão Mã làm ra với nơi này, ông ấy vẫn còn làm.
Ra xe thì thấy điện thoại bỏ quên cứ kêu mãi, vừa nhận máy , Hùng Kiếm Phi chửi:” Chết ở đâu thế, cậu làm chuyện khốn kiếp thì để chi đội trưởng chửi lão tử.”
Rồi, hỏng hết mẹ tâm tình.
...... ........
Hôm nay là ngày thứ tư từ khi thông báo tin tức về nữ nghi phạm kia, chắc là có tác dụng rồi, Dư Tội vừa tới đội hình sự đường Khai Hóa thì Uông Thận Tu ra đón,
Xe không vào nổi, trong sân có bảy tám cái xe, có cả xe cảnh sát lẫn dân dụng vùng ngoài.
“ Xảy ra chuyện gì thế?” Dư Tội ngạc nhiên:
“ Hiệu quả chứ cái gì, hôm qua có ba người tới, hôm nay có bốn, còn có cả đội hình sự huyện.” Uông Thận Tu cười xấu xa:
“ Anh cười gì thế?”
“ Tôi cười biện pháp của cậu làm Gấu Chó khóc rồi, có ba phân cục trưởng, chi đội trưởng, rồi khoa trưởng trên cục gọi điện cho cậu ta, hỏi nghi phạm đâu, nắm được bao nhiêu rồi?”
“ Thì trả lời là bảo mật.” Dư Tội nhún vai, có gì to tát:
“ Đó là cậu, Gấu Chó thật thà lắm, bị chi đội trưởng ép, thế là kể ra ...” Uông Thận Tu cười lớn:
“ Bị chửi hả?”
“ Đâu chỉ chửi, còn bắt cậu ta công khai kiểm điểm ở đại hội chi đội.”
Bị chửi thì chả sao, đám anh em họ bị chửi suốt, nhưng mà Dư Tội có thể tưởng tượng Hùng ca đứng trên bục kiểm điểm thế nào, khác gì bắt gà trống đẻ trứng, trong lòng thì thông cảm mà cái miệng cứ ngoạc ra cười, chỉ xe trong sân: “ Thế đây là xe tới báo án à?”
“ Không, đến nghe ngóng, thậm chí có công ty vận chuyển than ở huyện tới muốn cung cấp kinh phí cho chúng ta.” Uông Thận Tu giải thích:
Dư Tội nghe tới kinh phí là sáng mắt:” Đây là chuyện tốt.”
Uông Thận Tu lại không nhịn được cười: “ Nhưng mà họ cung cấp kinh phí để chúng ta đừng tra nữa.”
“ Hả?” Dù với đầu óc Dư Tội cũng không tưởng tượng được ra chuyện này:
“ Vào đi, Gấu Chó sắp không chống đỡ được nữa rồi, nói dối thì không biết, nói thật không dám, thế nên sắp khóc tới nơi rồi.”
...... .....
“ Đội trưởng Hùng, anh hút thuốc ...”
“ Đội trưởng Hùng, chúng ta là anh em trong ngành, cục trưởng giao nhiệm vụ cho chúng tôi, nếu có chuyện này phải hỗ trợ.”
“ Đội trưởng Hùng, hóa đơn trong đội cứ để chúng tôi thanh toán, coi như cống hiện cho sự nghiệp giữ bình an xã hội ...”
Tám chín nam tử, trong đó có hai là cảnh sát địa phương ngồi trong phòng hội nghị, người ân cần, người lấy cấp trên ra, người lấy người quen ra, Hùng Kiếm Phi mặt đỏ bừng bừng, hắn không dám nói, nói người ta cũng không tin, bọn họ nhiệt tình như vậy, hắn lại thấy có lỗi. Đang tiến thoái lưỡng nan thì Hùng Kiếm Phi thấy Dư Tội vào, lập tức chỉ mặt y: “ Các anh đừng tìm tôi, tìm anh ấy ... Vụ án này do anh ấy phụ trách, đồng chí Dư Tội, xử trưởng, chủ nhiệm phòng hình sự, trưởng khoa huấn luyện đặc biệt tổng đội.”
Kiếm được ma thế mạng rồi là Hùng Kiếm Phi chạy ngay, đóng cửa bên ngoài, không cho Dư Tội chuồn.
Thế là bên trong liền "xử trưởng Dư", "xử trưởng Dư" loạn lên.
Dư Tội giật mình, chả lẽ cán bộ lãnh đạo cũng bị lừa à?
Hỏng rồi, vụ án hẳn còn chỗ chưa làm rõ, nữ lừa đảo đó khả năng nhắm vào lãnh đạo nhỏ địa phương, tiền của đám đó còn dễ lừa hơn cả thương nhân, tiền nhà nước mà.
“ Trong số các vị ai bị lừa?” Dư Tội hỏi lớn:
Không có, một vị cảnh sát nói là có ông chủ ở huyện họ bị lừa, bọn họ tới nghe ngóng tin tức.
“ Thế thì không đúng rồi, có tới cũng phải là đương sự, các anh tới có ích gì, hỏi anh về vụ án, các anh có biết không?” Dư Tội gần đây gặp toàn yêu ma quỷ quái sống không yên nên bực rồi:
“ Chuyện này ...” Một công vụ viên, đoán chừng là lái xe cho lãnh đạo, nói nhỏ:” Xử trưởng Dư, lãnh đạo chúng tôi rất bận, với lại gặp chuyện này ngại ra mặt, dù sao là người bị hại, anh xem ...”
“ Đúng thế, đúng thế ...” Lời này vừa ra, có người phụ họa:
“ Đúng cái buồi.” Dư Tội vỗ bàn đánh sầm tương luôn một câu tục tĩu:
Tất cả sững sờ, sao lãnh đạo tỉnh còn kém hơn cả người ở huyện thế này.
Dư Tội rống: “ Các người bị ngu à, chuyện này sao có thể để người khác làm thay, chuyện phải bảo mật, các người lại kéo cả đoàn tới làm ầm ĩ, người ta không biết cũng biết rồi ... Đây là hành vi vô trách nhiệm với sự nghiệp của lãnh đạo, chỉ tổ hỏng chuyện.”
Cả đám sợ rồi, im re không nói gì.
“ Nghĩ mà xem, chẳng may đám lừa đảo đó giữ lại ảnh lãnh đạo thì sao? Chẳng may trên ảnh, lãnh đạo không mặc quần áo thì sao? Đừng bảo tôi nói lời khó nghe, lên tỉnh họp, có ai không ngày ăn uống, đêm chơi gái. Minh tinh cởi một phát thành danh, lãnh đạo cởi một cái rớt đài ... Các người là cấp dưới mà vô trách nhiệm với lãnh đạo thế à? Ùn ùn kéo lên đây, làm ầm làm ĩ, sợ người ta không biết à?”
Đúng thế, cái đám lo lót quan hệ, thăm dò tin tức đều choáng.
“ Tôi có thể tiết lộ tin tức mới nhất, đã tra ra hình ảnh giám sát nữ lừa đào đó ra vào ... Băng nhóm này sớm bị tiêu diệt thôi, không sợ lúc đó gửi lệnh hiệp trợ điều tra thì về đi. .... Chúng tôi phá án đã nói rõ là bảo mật, nhưng mong một đám tội phạm giữ gì hình tượng cho lãnh đạo à?”
Cả đám đưa mặt nhìn nhau, ai dám lên tiếng nghe ngóng tin tức nữa.
“ Ngẩn ra làm gì, mau về thông báo cho đương sự, đem tình hình chi tiết cung cấp cho chúng tôi, hoặc tới đội hình sự gần nhất báo án ... Chuyện không dấu được thì đừng dấu, chưa tới một tuần nữa có cảnh sát tỉnh tới xác thực tình hình, nghe ngóng gì nữa ... Mau đi đi.”
Cứ như bị ấn nút hành động, có người thậm chí chả kịp cáo từ, chạy vội ra xe, nhảy lên chạy luôn.
Hả, Hùng Kiếm Phi tức lắm, cứ nghĩ Dư Tội vào đó sẽ đau đầu một phen giống mình cho biết mồi, ai ngờ chỉ nghe thấy y quát tháo người khác như con.
Uông Kiếm Phi vỗ vai hắn an ủi:” Cả lãnh đạo trên tỉnh còn chả muốn dây dưa với cậu ta mà, thoải mái đi.”
Dư Tội đi ra gọi Uông Thận Tu về phòng hiệp trợ điều tra, dặn ghi hết lại đám người tới chạy quan hệ này, nói không chừng đã từng chạm mặt nghi phạm, sau đó cả hai người thè lưỡi làm mặt quỷ với Hùng ca đang thộn mặt.
“ Thằng chó má có thể làm chi đội trưởng rồi.”
Hùng Kiếm Phi nghiến răng nghiến lợi nói, Dư Tội có thể giải quyết rắc rối nhẹ nhàng như thế làm hắn hâm mộ lẫn đố kỵ, song không thể không phục, thằng này làm việc của lãnh đạo mà còn chả cần mặc y phục lãnh đạo nữa cơ đấy ...