Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 969 - Q8 - Chương 115: Không Liên Quan Tới Danh Lợi. (2)

Q8 - Chương 115: Không liên quan tới danh lợi. (2) Q8 - Chương 115: Không liên quan tới danh lợi. (2)

Tiêu Mộng Kỳ cũng được tin giữa đường, không dám kinh động cục trưởng Hứa, vội vã tới tổng đội.

Thời gian qua nghe nói hắn và vị trợ lý của Tĩnh Hải có chút ám muội, cô cũng thấy dễ hiểu, chàng trai vừa điển trai vừa văn nhã đo, nếu như không phải bị giam ở ban bảo mật ít lộ diện thì sớm có một đội ngũ theo đuổi rồi.

Vậy rốt cuộc là vì vẫn đề tình cảm kèm kinh tế nên đưa ra hạ sách này?

Làm việc ở ban đốc sát, Tiêu Mộng Kỳ quá quen cảnh nhìn người bị xử phạt khai trừ, nhưng tin tức Uông Thận Tu muốn từ chức vẫn làm cô khó tiếp nhận, thời gian qua cái độ ngũ vô tình hình thành này khiến cô còn quan tâm, huống hồ là đám anh em thân thiết kia.

Rời taxi, cô gần như chạy vào tổng đội, nhìn thấy đám Thử Tiêu, Dư Tội đứng thành hàng, Nhâm Hồng Thành chửi um lên.

“ Chính cái đám khốn kiếp các cậu làm hỏng cậu ta, Thử Tiêu, cậu nhìn bản thân là cảnh sát hay lợn ... Tôi hỏi cậu, rốt cuộc là sao?”

“ Dư Tội, cậu trừng mắt cái gì? Cái loại như cậu cởi cảnh phục làm dân thường cũng không hợp cách, Còn mấy cậu này ở đâu ra, hiệp cảnh tới đây làm gì? Tưởng lập được công thì vểnh đuôi lên à?”

Lão Nhâm giận tới mất kiểm sát rồi, phàm là người trước mặt đều bị chửi mắng té tát.

Tiêu Mộng Kỳ chạy tới, cô không ngờ chuyện này làm Lão Nhâm giận như thế, chưa kịp mở miệng, ông ta lại chửi:” Sỉ nhục, đây là sỉ nhục của Nhâm Hồng Thành này, ban đặc vụ khôi phục biên chế hơn 30 năm, chưa từng có đào binh ở tuyến đầu, vậy mà có đào binh ở trong cơ quan, trong nhiệm kỳ của tôi ... Sỉ nhục, không đứa nào được khuyên .... Bảo hắn cút xéo ... Coi như tôi mù mắt.”

Nói xong hầm hầm bỏ đi.

Mất một lúc mới hoàn hồn, Tiêu Mộng Kỳ hỏi nhỏ: “ Rốt cuộc là chuyện gì?”

Dư Tội lắc đầu, dẫn mọi người tới túc xá tổng đội: “ Đi xem sao, thằng này dấu kín quá, tôi chẳng phát hiện ra có chút động tĩnh nào.”

“ Đúng thế, đám anh em đội hai sống thê thảm như vậy mà còn chưa từ chức, cậu ta từ chức cái gì?” Thử Tiêu làu bàu:

“ Tôi biết mà, anh ta giống nữ nhân ...” Đỗ Lỗi vừa mở mồm bị Lận Thần Tân kéo ngay lại, lúc này chọc giận mọi người, sợ là bị đánh bầm dập, đừng thấy mấy người này suốt ngày chí chóe, chẳng khi nào nói được một câu tử tế, thực ra thân hơn anh em ruột, gặp chuyện một cái không ai ngồi yên:

Tiêu Mộng Kỳ chợt nhớ: “ Thế nữ trợ lý kia rốt cuộc quan hệ thế nào, phát triển nhanh thế à?”

“ Không biết, bao năm qua anh ta chẳng có bạn gái đàng hoàng.” Dư Tội lại lắc đầu:

“ Đúng thế, tôi cứ nghĩ sinh lý cậu ta có vấn đề cơ ...”

Lận Thần Tân cắt lời Thử Tiêu: “ Sai rồi, Uông ca là loại đã từng thấy biển nên xem thường nước, chắc chắn có đoạn tình cảm khắc cốt ghi lòng.”

Dư Tội là anh em cùng phòng với Uông Thận Tu hồi ở trường cảnh sát, kỳ thực cái lần trở về đội tập trung ở Quảng Châu năm xưa đã nhận ra hắn thay đổi ... Nhưng Uông Thận Tu quá kín tiếng, nên không biết gì hơn.

Túc xá có ba tầng, Dư tội quá quen thuộc nơi, toàn bộ là đám độc thân ….

Hành lang có vài người đứng bàn tàn hẳn là đều biết tin, tránh đường cho đám Dư Tội.

Phòng 311, Uông Thận Tu ngồi đó, hành lý đơn giản, chỉ một cái ba lô xách tay, vài bộ quần áo để thay, cảnh phục giặt sạch gấp gọn gàng.

Rầm, vửa bị đá ra, giống chủ nợ tới nhà, Tiêu Mộng Kỳ giữ lại mấy cái đầu nóng, nhẹ nhàng hỏi: “ Thận Tu, rốt cuộc có chuyện gì, mọi người cùng thương lượng.”

“ Chuyện riêng, có gì cần thương lượng ... Tôi khó khăn lắm mới đưa ra được quyết định, sợ mình không đủ kiên định.” Giọng Uông Thận Tu rất nhỏ:

“ Hán Gian, anh em chúng ta cùng nhau vượt qua bao năm thế rồi, khó khăn lắm có chút chức vị, bất kể nguyên nhân gì, cảnh phục đâu ảnh hưởng tới cậu tán gái kiếm tiền ... Nhìn Dư Tội đi, danh lợi gái có đủ đấy thôi.” Thử Tiêu khuyên nhủ:

Lạc Gia Long kéo ghế ngồi xuống bên cạnh: “ Anh em chúng ta có bí mật gì không thể chia sẻ à, vất vả mấy năm ném hết đi sao?”

Thử Tiêu lại tiếp tục: “ Súc Sinh làm đào binh rồi, cậu lại dẫm vào vết xe đổ à?”

Uông Thận Tu không động lòng, ngẩng đầu nhìn người khuyên nhủ mình: “ Thử Tiêu, đã bao lâu rồi cậu không ở bên Tế Muội Tử một cách tử tế?”

Hả? Thử Tiêu á khẩu, lâu lắm rồi, không con nhớ nữa.

“ Nếu một ngày vì Tế Muội Tử, cậu có từ bỏ tất cả không?”

Thử Tiêu tiếp tục á khẩu, song kết quả rõ ràng, với tính sợ vợ của Tiêu ca, rõ ràng là vợ to như trời.

“ Bao lâu rồi anh không cùng cô ấy dạo phố, mua sắm, hoặc ra ngoài xem phim, ăn một bữa? Anh nghĩ đi, cô ấy ra sức kiếm tiền, cắt xén lương của anh, cái nhà vẫn nhiều năm nữa mới trả hết tiền ... Anh không quan tâm tới cô ấy, vậy những thứ anh nói để làm gì?”

Thử Tiêu tái mặt.

“ Tôi biết mọi người trách tôi vứt bỏ chiến hữu, lý tưởng, lời thề, tôi không giải thích gì cả, tôi chỉ muốn thực sự sống một lần.” Uông Thận Tu sờ bộ cảnh phục, ảm đạm nói:” Tôi muốn có cả hai nhưng không thể.”

“ Nhưng ...” Dư Tội vừa mởi miệng nhưng cũng cụt từ luôn:

“ Tôi biết cậu muốn sống cuộc đời đặc sắc, nhưng sau mỗi vụ án cậu còn lại gì? Bao nhiêu thỏa mãn, đủ bù đặp sợ hãi và áy náy của cậu không? Nếu làm lại từ đầu, cậu có mặc cảnh phục không?” Uông Thận Tu quay sang Dư Tội:

Dư Tội thở hắt ra: “ Được rồi, tôi tôn trọng quyết định của anh.”

“ Này, sao lại để bị khuyên ngược thế?” Tiêu Mộng Kỳ mắng:

“ Chính ủy Tiêu, chị đừng khuyên tôi nữa, kỳ thực rời đi hay ở lại cũng đều hối hận, chỉ là phương thức khác nhau mà thôi.” Uông Thận Tu mỉm cười: “ Chị là chuyên gia tâm lý mà, tôi nghĩ chị quá hiểu, nếu là người khác, có lẽ chị chúc họ may mắn đúng không?”

Tiêu Mộng Kỳ im lặng, quả thực là như vậy, một bên là tình yêu, gia đình, hôn nhân, hạnh phúc, còn một bên là sự nghiệp, cá tính cá nhân và tổ chức, mãi mãi không thể cùng tồn tại.

“ Anh Uông, tôi ủng hộ anh, nửa đầu anh sống vì sự nghiệp, nửa sau vì hạnh phúc, anh làm rất tuyệt, tôi thấy không có gì là nuối tiếc cả.” Lận Thần Tân bất ngờ lên tiếng, bắt tay Uông Thận Tu: “ Anh cũng không phải đào binh, anh rất dũng cảm.”

“ Cám ơn, tôi cũng tôn trọng lỳ tưởng làm cảnh sát của anh, đây là nghề nghiệp nhiệt huyết, mỗi cá nhân có theo đuổi khác nhau.”

“ Kệ mẹ, ai thích đi thì đi thích ở thì ở, lão tử hôm nay không đi làm nữa, về với vợ đây.”

Thử Tiêu lớn tuyến tuyên bố, sau đó đi ngay loáng thoáng nghe thấy hắn gọi điện rủ ra ngoài đi dạo xem phim. Đỗ Lỗi cảm thấy không khí không đúng chạy theo, Lạc Gia Long ngồi thêm chốc lát chả biết nói gì, đi nốt, có lẽ bị Uông Thận Tu khơi lên tâm sự, đi tìm bạn gái rồi.

Dư Tội chậm chạp đứng dậy:” Đi thôi chính ủy Tiêu, đừng nói anh ấy nữa, giờ tôi cũng muốn từ chức này.”

“ Xì, không dễ thế đâu, cậu ấy là đặc vụ, muốn từ chức cũng phải thẩm tra chán chê đấy.” Tiêu Mộng Kỳ đứng dậy đuổi theo, kéo Dư Tội lại:

“ Cô làm gì thế?”

“ Hứa với tôi, nghĩ cách giữ cậu ấy lại, đừng hỏi lý do, nhất định phải giữ lại.”

“ Hả? Cô có ý gì, chẳng lẽ cô nhìn trúng Hán Gian rồi?” Dư Tội buột miệng nói chả suy nghĩ gì:

Tiêu Mộng Kỳ co chân đá một cái, sau đó kệ người ở hành lang, túm tay áo Dư Tội kéo tới chỗ không người, lấy di động ra nhét vào tay Dư Tội.

Dư Tội giật mình, trên đó là tư liệu cá nhân của Hàn Như Mân, 34 tuổi, có ba lần bị phạt trị an trong những cuộc truy quét mại dâm:” Cô lấy tin này đâu ra?”

“ Lần trước tôi tới Tĩnh Hải điều tra chuyện của anh gặp phải đinh mềm, sau đó bị bên trên yêu cầu dừng lại tôi thấy vấn đề, nên tra họ, Ân Dung và Hàn Như Mân đều dùng thân phận giả.”

....

Hôm nay dừng ở đây.

Bình Luận (0)
Comment