Hàn Như Mân, Quảng Châu, Dư Tội đột nhiên nhớ ra thời ở đó, Uông Thận Tu làm việc trong một hộp đêm, Lâm Vũ Tịnh có kể với y, hắn và tiểu thư hộp đêm có quan hệ, chẳng lẽ là nữ nhân này? Khả năng rất cao, giai đoạn đó bọn họ còn trẻ trung, đơn thuần, nhạy cảm.
“ Anh thấy vì nữ nhân như thế có đáng không?” Tiêu Mộng Kỳ rất lo Uông Thận Tu bị nữ nhân này dụ dỗ lừa gạt, loại đó cực giỏi đối phó với nam nhân:
“ Hình như không đáng.” Dư Tội cảm thấy khó tiếp nhận:
“ Vậy giao cho anh, loại chuyện này tôi không cách nào nói ... Cái Tĩnh Hải này sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, giờ như điên hết rồi vậy, riêng phân cục chúng ta có mười mấy người gửi tiền cho họ ... Phải rồi, bọn họ từng tới tìm anh, anh không dính líu gì đấy chứ?” Tiêu Mộng Kỳ hỏi mà Dư Tội cứ đứng đần ra đó, đẩy mạnh:
“ Sao thế?” Dư Tội tỉnh lại:
“ Vừa rồi tôi nói anh có nghe không?”
“ Vẫn đang nghe thấy thôi ... Còn chuyện Biện Song Lâm, tôi nhờ cô tra thế nào rồi, có tìm ra liên hệ giữa họ không?”
“ Người này ra rồi.”
“ Khi nào?” Dư Tội cấp thiết hỏi:
“ Hôm nay, tôi tưởng anh biết chứ?”
“ Cha mẹ nó, ai kiếm đường cho hắn, giảm một phát chín tháng ... Không, hỏng rồi, xảy ra chuyện rồi.” Dư Tội thình lình nghĩ tới một khả năng, co cẳng chạy luôn, Tiêu Mộng Kỳ đuổi theo, bắt chiếc taxi tới thẳng trại giam Tấn Trung.
……. ……
Két .. Âm thanh quen thuộc liên tục vang lên, cửa trại giam mở ra, toàn bộ phạm nhân phản xạ có điều kiện đứng dậy, mắt nhìn về phía trước.
“ 0645, thu dọn đồ đạc đi.” Quản giáo đứng ở cửa hô, đợi Biện Song Lâm dọn đồ:
Quần áo không cần, cho người cùng phòng, sách vợ không cần, để lại hết, Biện Song Lâm hai bàn tay trắng đứng trước mặt quản giáo, rất nhiều phạm nhân đều thế hưng phấn tới quên sạch, dù sao thứ trong trại mang ra chỉ thêm xúi quẩy.
7 giờ 30 phút sáng, còn chưa tới giờ làm.
Biện Song Lâm đi theo quản giáo, lòng cảm xúc ngổn ngang, hôm nay là 21 tháng 7, sớm 8 tháng so với dự kiến, à lẻ 20 ngày nữa, hắn tính rất kỹ, người của cục tư pháp tới chưa hai tuần đã có thông báo giảm án.
Hắn biết có người muốn hắn ra thật nhanh.
Kế hoạch nào cũng không thể tinh hết biến hóa, lần này cũng vậy, hắn không hiểu viên cảnh sát kia làm sao đẩy họa tới chỗ hắn.
Chẳng lẽ hai phía đó đã bắt tay với nhau? Không thể nào, người đứng trên đỉnh kim tự tháp sao bắt tay với kẻ tầng chót, đó là sự đối lập trời sinh.
Tin tức quá ít, hắn không sao phán đoán được xảy ra chuyện gì.
“ Bắt đầu từ hôm nay, anh là công dân chính thức rồi, hi vọng anh trân trọng thân phận của mình.”
Mải suy nghĩ, Biện Song Lâm không nhận ra mình trải qua tầng tầng cửa thế nào, bên tai là giọng nói lãnh đạm, thậm chí có phần ghét bỏ của giám ngục, đó là thói quen nghề nghiệp, cho dù hắn là phạm nhân biểu hiện tốt.
Rầm! Cửa sắt đóng mạnh.
10 năm giam cầm đã kết thúc.
Còn lại là bản năng, giống tất cả phạm nhân khác, hít một hơi không khí tự do, ngẩng đầu nhìn bầu trời tự do, cảm nhận ánh nắng tự do ...
Biện Song Lâm làm song tất cả điều đó, vội vàng rời xa cái cảnh cửa sắt kia, tới trạm xe bus gần nhất, hắn biết mỗi ngày có hai chuyến đi qua nơi này.
Chuyến đầu tiên đã đi rồi, chuyến thứ hai chưa tới, đứng trên thềm xi măng, nhìn về trại giam cách đó hơn 1 km, cảm giác rất không chân thật.
Làm gì bây giờ?
Tay cầm cái phong bì mỏng, đó là thu nhập 10 năm lao động, trừ đi chi tiêu hàng ngày đã không còn lại là bao nữa, ngay cả thuê trọ cũng chưa đủ ...
Xịch, chiếc xe việt da đỗ lại, Biện Song Lâm sực tỉnh, theo bản năng muốn chạy, nhưng quay đầu phát hiện trên đường có người khoanh tay đứng đợi, hắn dừng lại.
Cửa mở ra, một nam tử râu quai nón tay cầm súng chĩa về phía hắn:” Lên xe đi, đợi anh rất lâu rồi.”
“ Chỗ này anh dám bắn à?”
Tạch tạch tạch! ... Cơ mặt Biện Song Lâm co giật, kinh hãi ngồi bệt xuống đất, nam tử khác nhảy ra kéo hắn vào xe.
Quá dễ so với tưởng tượng, cửa xe đóng lại, con đường vắng vẻ không ai biết nơi này xảy ra chuyện gì, chỉ còn lại tờ giấy rơi trên mặt đất, mơ hồ thấy mấy chữ " ... Thông báo phóng thích ... "
“ Nhanh lên, nhanh nữa lên ...”
Dư Tội bấm điện thoại gọi cảnh sát khu vực, thúc giục:
“ Chẳng lẽ còn có kẻ dám bắt cóc trước cổng trại giam à?” Tiêu Mộng Kỳ không tin:
“ Cô làm cảnh sát kiểu gì thế, xảy ra chuyện trong tù cũng chẳng lạ, bỏ vài chục vạn lấy mạng hắn không phải không thể.”
“ Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“ Cô phiền thế, cứ hỏi mãi, nếu nói được thì tôi đã sớm nói rồi.” Dư Tội bực mình:
Tiêu Mộng Kỳ chẳng hiền lành dễ bắt nạt:” Anh có tin tôi đá anh xuống không, bỗng dưng làm lái xe cho anh, anh còn chê phiền à?”
“ Được được, đi mau đi, đừng phân tâm, lái xe cẩn thận.” Dư Tội vỗ về:
“ Tốt, vậy nói xem, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ hắn còn dấu tiền hay sao mà có người bắt cóc.”
“ Cô coi thường hắn quá, hắn mà muốn tiền kiếm ra tiền chỉ vài phút mà thôi.”
“ Chẳng lẽ sau khi tiếp xúc với hắn, anh gặp chuyện gì ... Đừng xem thường tôi, anh là cái thá gì khiến Tĩnh Hải coi trọng như thế, đừng nói chưa đánh được, đánh rồi cũng chẳng cần xin lỗi.” Tiêu Mộng Kỳ bĩu môi đả kích:
“ Thông minh, đúng là có liên quan, bây giờ tôi chưa biết hắn và Tĩnh Hải có liên quan thế nào.”
“ Vậy kéo anh vào làm gì?”
“ Ném đá dò đường thôi.” Dư Tội không nhiều lời, đang sốt ruột, huống hồ biết cô gái thông minh này sẽ tự kết nối lại được:
“ Vậy sao không kịp thời cho tổ chức?”
“ Tôi đang báo cáo tổ chức đấy thôi, chỉ sợ tổ chức không tin.”
“ Loại người như hắn mà có chuyện gì thì chẳng phải chuyện tốt, cẩn thận đấy.” Tiêu Mộng Kỳ bất giác lo lắng, quá nhiều thứ mờ ám trong chuyện này:
“ Được rồi, cô nắm chắc tay lái, thật bình tĩnh nghe tôi nói ...” Dư Tội cân nhắc rồi quyết định nói ra:
......
Tư vị bị điện giật không dễ chịu, Biện Song Lâm phải mất rất lâu mới khôi phục, chỗ bị dí điện vẫn đau rát: “ Các anh muốn bao tiền?”
Râu Xồm rõ ràng không tin một tên phạm nhân ra tù có tiền, giơ một ngón tay lên trêu chọc, nói ra số tiền hắn coi là rất lớn: “ 100 vạn, có không?”
“ Có.”
“ Usd ấy.” Râu Xồm cười đểu:
“ Có.” Biện Song Lâm vẫn gật đầu:
Râu Xồm vung tay tát chát một cái: “ Mày có 100 đồng, tao cởi quần áo cho mày chơi, còn dám nói 100 vạn USD.”
Lái xe cười ha hả: “ Râu Xồm, dù anh cởi hết cũng không đáng 100 đồng đâu.”
Lừa đảo gặp thổ phỉ khác nào tú tài gặp quân lính, ăn hai cái tát, Biện Song Lâm vẫn nói:” Anh chưa kiểm tra thân phận của tôi, sao biết tôi không có tiền, nếu tôi chỉ là một người dân thường, ai mạo hiểm thuê các anh bắt cóc tôi ngay cổng trại giam như thế.”
“ Nói có lý.” Lái xe thấy đúng thật:
Vũ khí của thổ phỉ là nắm đấm, còn của Lão Biện là cái mồm:” Tôi nói này, tôi là tội phạm bị phán tử hình hoãn thi hành đấy, đừng bán rẻ tôi, nếu các anh không thu đủ 1000 vạn sẽ hối hận.”
Trong xe im lặng, lái xe có vẻ thông minh hơn: “ Râu Xồm, liệu chúng ta có phải bị chơi rồi không, cho 20 vạn mà phải làm việc này.
“ Tôi đang nghi đấy.” Râu Xồm nhìn Biện Song Lâm chằm chằm, phải bắt ngay khi vừa được thả, tên này đúng là rất quan trọng, nhổ bại nước bọt: “ Thằng kia, rốt cuộc mày đáng bao tiền?”
“ 100 vạn USD.” Biện Song Lâm không bỏ lỡ cơ hội: “ Chúng ta đều để lại đường lui cho mình, năm xưa tôi lừa đảo 2000 vạn bị phán tử hình hoãn thi hành ... Các anh nghĩ bán một người trị giá 2000 vạn sẽ được bao tiền?”
Đúng là lỗ rồi, Râu Xồm hít sâu một hơi, nhất thời không biết phải làm sao?