Biện Song Lâm chỉ chiêu cho kẻ bắt cóc mình: “ Có hai cách, thứ nhất, cho tôi một cái điện thoại, đảm bảo hôm nay các anh có tiền, nếu các anh không tin, tôi dẫn đi lấy ... Các anh có hai xe, năm người, có vũ khí, chẳng lẽ sợ kẻ trói gà không chặt như thôi?”
Hiệu quả rõ ràng, xe phanh lại, Biện Song Lâm đưa tay ra:” Trói chặt tôi đi, anh em các anh bàn bạc với nhau, tôi lừa các anh chỉ có đường chết, đúng không?”
“ Không cần.” Râu Xồm nhảy xuống đi tìm mấy người kia thương lượng, để một mình lái xe canh chừng.
Mấy cái đầu chụm vào với nhau, lũ du côn tham lam nhanh chóng đi tới cùng ý kiến, đó là lừa tiền của tên này, sau đó giao người cho bên kia.
Cao kiến, cao kiến!
Người anh em đưa ra kiến nghị đó được số còn lại nhất trí giơ ngón cái tán thưởng, sau đó hai tên về xe, Râu Xồm túm cổ Biện Song Lâm:” Nếu mày lừa bọn tao, đừng trách bọn tao chôn sống mày.”
Tên còn lại tai dơi mặt chuột lại đóng người tốt:” Nếu có tiền, chuyện gì cũng thương lượng được, Râu Xồm, đừng dọa người ta, anh em chúng ta chỉ cầu tài không hại mạng.”
Biện Song Lâm sợ sệt nói:” Vậy để tôi gọi điện chuyển tiền cho các anh.”
Mấy tên kia do dự, bao năm làm người xấu, dù ngu thì vẫn có tính cảnh giác.
“ Thế này, tôi cho các anh một số điện thoại, các anh tự gọi, cứ nói Biện Song Lâm ở trong tay các anh, muốn bán cho họ, hỏi xem đáng giá bao nhiêu? Đó là ông chủ lớn hơn .” Biện Song Lâm dụ dỗ:
Nếu là mình gọi điện thì không sợ tên này nói lăng nhăng rồi, Râu Xồm bấm số, nói theo lời Biện Song Lâm, bên kia trả lời một cái hắn cúp máy ngay, mồm cứ há hốc ra.
Đồng bọn hỏi:” Sao rồi?”
“ Một, một nghìn vạn ...” Râu Xồm giơ ngón tay lên, cả đám hạnh phúc tới suýt ngất xỉu:
Hai cái xe lại dừng, bọn thổ phỉ chụm đầu bàn bạc, một xe chở người, một xe lấy tiền, không trả thì thôi, chẳng mất gì, trả tiền thì tốt, giữ chữ tín, giao người cho bên này, dù sao quen biết, cần giữ chữ tín.
Thương lượng nửa tiếng, hai xe tách nhau ra.
Lúc này xe đã rời địa giới Tấn Trung, lái vào đường cấp hai, bọn chúng không ngốc, xe đi về phía bắc, một đằng nhìn thấy những tòa nhà cao vút của Đại Nguyên, một là ruộng đồng bao la.
Râu Xồm khách khí hơn một chút:” Hút thuốc không?”
“ Hút thuốc không có lợi cho sức khỏe.” Biện Song Lâm nói thế nhưng đưa tay nhận lấy điếu thuốc:” Nhưng mà mạng quan trọng hơn sức khỏe, hút vậy.”
Râu Xồm có hơi thích tên phạm nhân biết đùa này: “ Nếu nhận được tiền sẽ tha mày.”
“ Cám ơn anh.” Biện Song Lâm rất lịch sự, bộ dạng thư sinh trói gà không chặt ấy, không ai đề phòng.
20 phút sau, hai tên ở lại canh người có chút sốt ruột.
Nửa tiếng sau, Râu Xồm rút điện thoại định gọi.
“ A, về rồi kìa.”
Biện Song Lâm reo lên, hai người kia hưng phấn, đúng là về thật, tiền tới tay rồi, Râu Xồm và lái xe kích động nhảy xuống, đưa tay vẫy.
Sao xe không giảm tốc độ mà lao nhanh hơn thế kia, hai tên kinh hoàng nhào sang bên đường tránh đi, chiếc xe kia phanh lại, cửa bật mở, bốn năm người cầm gậy gộc dao phay xông ra.
Á, lái xe bị chém một phát, máu đầm đìa.
Á, Râu Xồm bị một gậy vào vai ngã xuống, đám người này tàn nhẫn hơn nhiều, ngã rồi vẫn đánh.
“ Đủ rồi, đừng để gây án mạng.”
Có người quát, đám lưu manh giải tán ngay lập tức, cửa xe lại mở ra, ba tên bắt cóc đi lấy tiền bị ném xuống cùng chỗ.
Biện Song Lâm chắp tay sau lưng đi tới, một người cung kính khom người:” Xin lỗi ông chủ, chúng tôi tới muộn, tin ở trại giam chưa truyền ra.”
“ Tôi cũng vừa mới biết.” Biện Song Lâm không nhiều lời, lên xe:
Hai chiếc xe khởi động phóng đi, đại lại đống bụi mù mà 5 tên bắt cóc thương tích đầy mình.
Ngày hôm đó Dư Tội và Tiêu Mộng Kỳ tới trại giam ngoại trừ xác nhận đã thả người, xác nhận không lên xe bus đi thì không có thu hoạch gì cả ...
Năm ngày sau, văn phòng Ngụy Cẩm Trình.
Lão Ngụy đã nhìn chằm chằm vào màn hình rất lâu rồi, những con số kia như có ma lực thu hút hắn vậy, nói thật, đại đa số thời gian hắn ở văn phòng uống trà, kinh doanh giao phía dưới, chuyện khiến hắn chú ý rất ít.
Con số 575.434.800 không đại biểu cho bất kỳ cái gì, nhưng nếu thêm đơn vị đồng thì khác.
Hắn lại nhìn Dư Tội đang đọc báo.
“ Sao thế?” Dư Tội không ngẩng đầu lên cũng biết Lão Ngụy nhìn mình:
“ Tuy ai cũng biết huy động vốn là quả cầu tuyết, nhưng lăn được tới đâu vẫn ngoài dự liệu.” Ngụy Cẩm Trình nhíu mày, con số kia là lượng tài chính Tĩnh Hải công bố huy động được trong vòng ba tháng:
“ Anh có vẻ lo.”
“ Anh không bỏ xu nào tất nhiên là lo, tôi dùng các hộ kinh doanh lẻ đầu tư vào đó cũng mấy nghìn vạn, nếu là lừa đảo, tôi sẽ là tên ngốc lớn nhất lịch sử Đại Nguyên.”
Dư Tội đặt báo xuống:” Tôi tưởng anh bình đạm lắm rồi, không phải cược rồi à, cùng lắm tôi làm quân cho anh .... Phải rồi Lão Ngụy, nhiều tiền như thế tôi nhờ anh rửa hộ thì sao?”
“ Dễ, chuyển cho tiền trang ngầm, cách này trực tiếp nhất, nhưng mà Đại Nguyên không có tiền trang ngầm nào nuốt trôi được hơn trăm triệu như thế, nếu có cũng không dám. Hợp lý hơn thì trứng không để vào cùng một cái giỏ, ví dụ mậu dịch hối đoái, mua bảo hiểm xuất cảnh rồi rút lui ... Phương thức thì nhiều lắm, anh tốn cả năm cũng không học được.” Ngụy Cẩm Trình xua tay, thương nhân gian thế nào, e vượt ngoài tưởng tượng đại đa số:
“ Cho nên phiền phức thế nhất thời không mang đi được, anh lo gì?” Dư Tội hời hợt trả lời:
“ Lão Ngụy, dù gì là phú hào gia sản tới hàng tỉ rồi mà, đừng kém cỏi thế ... Bảo sao người ta nói càng giàu càng keo kiệt, dù mất hết thì anh cũng đâu phải nhảy lầu.”
“ Sai rồi , vấn đề không phải ở tiền, cảm giác thành tựu của thương nhân ở lỗ lãi, giống như các anh phá được án hay không, tôi tuy có thể lỗ được, nhưng tôi không muốn làm ăn kiểu hồ đồ thế này, tôi ghét thua lắm.” Ngụy Cẩm Trình nói một hồi phát hiện Dư Tội lại cúi đầu đọc báo, bĩu môi:” Anh nói gì đi chứ, xem gì vậy.”
“ Xem tin ... Nếu muốn tôi nói thì đó là, tăng thêm tiền đi.” Dư Tội đem tời báo đặt vào tay Lão Ngụy:” Tôi đảm bảo thời gian ngắn không có vấn đề.”
Ngụy Cẩm Tình xem bài báo, ( thị trường vốn bành trướng vàng thau lẫn lộn), trong đó có mấy từ ngữ có vẻ chiều hướng không đúng, như "nghi ngờ thiếu sót giám sát", thậm chí còn gián tiếp nói Tĩnh Hải có dấu hiệu làm giả thông tin, ngạc nhiên:” Anh làm à?”
“ Không phải, đầu óc tôi chơi sao nổi thứ cao cấp này, muốn kéo đổ Tĩnh Hải thì truyền thông là vũ khí sắc bén, chắc chắn ra tay từ mặt này, tôi đang đợi.”
“ Vậy thì chúng ta phải rút chứ?”
“ Ngược lại, đây mới là lần va chạm đầu tiên, Tĩnh Hải sẽ phản kích, anh nói họ làm gì?” Dư Tội hỏi lại:
- À hiều rồi, họ không chống nổi cũng phải chống, lợi nhuận còn tăng.
“ Đúng thế, đợi điện thoại của tôi, tôi không hại anh đâu.” Dư Tội gập báo lại: “ Có việc đi đây.”
Những người gửi tiền đều giống Ngụy Cẩm Trình, lúc nào cũng lo vấn đề chi trả, có chút gió lay cỏ động là nơm nớp lo sợ.
Cảm thấy áp lực đầu tiên là phòng tài vụ của đầu tư Tĩnh Hải, người thông qua ngân hàng internet rút tiền tăng gấp đôi, áp lực kết toán rất lớn, phải báo cáo với tổng giám đốc.
Hai tiếng sau Qua Chiến Kỳ mới hiểu vấn đề, dẫn trở lý tới thẳng báo tỉnh.
Có điều mất bò mời lo làm chuồng, tổn thất đã xuất hiện, thương thảo cả buổi trưa về tới công ty lại có chuyện, một đám nhà đầu tư vào các hạng mục địa ốc, tài chính nhao nhao muốn rút tiền, có người chửi bới, chỉ thiếu đập phá.