Qua Chiến Kỳ vừa lộ diện bị bao vây, người đòi giải thích, người đòi rút tiền, hai nữ trợ lý bị đám đông đẩy qua bên.
“ Yên lặng, mọi người yên lặng, xin cho tôi giải thích, tôi vừa ở tòa báo về, chuyện này có kẻ cố ý, đầu tư Tĩnh Hải do quỹ ủy thác Sơn Bắc và quỹ tài chính Thái Hành liên hợp bảo đảm, không xảy ra vấn đề không thể rút tiền như mọi người lo đâu.
“ Nói xuông ích gì.”
“ Hợp đồng ghi rõ, có thể rút tiền bất kỳ lúc nào.”
“ Đừng nói nhiều, chúng tôi muổn rút tiền.”
Đám đông quá khích dí hóa đơn vào mặt Qua Chiến Kỳ.
“ Các vị không nghe tôi giải thích, vậy tôi không giải thích nữa.” Qua Chiến Kỳ tức giận rống lên: “ Một câu thôi, lập tức hoàn tiền, theo hợp đồng mà làm ... Có điều lần sau chúng ta không qua lại làm ăn gì nữa, trợ lý Ân, trả cho họ đi.”
Nói xong đi ngay.
Tiếng quát này làm đám đầu tư thất kinh, vốn hoài nghi, nhưng không lâu sau tiền chuyển về, mấy vị lấy tiền gốc nhưng lòng hối hận, theo hợp đồng, chưa tới hạn rút tiền khấu trừ lợi tức, toàn tiền cả.
Lòng người rất kỳ quái, trả tiền cho người ta, ài, người ta lại không lấy, quá nửa nhà đầu tư chạy mất, để lại đám đã rút tiền hối hận không thôi.
Nhưng rút tiền qua mạng vẫn tiếp tục, tới buồi chiếu báo tỉnh xin lỗi vì đưa tin thiếu kiếm chứng về Tĩnh Hải, làn sóng này mới lắng xuống.
Phong ba bị trấn áp rồi, dư âm chưa qua, Qua Chiến Kỳ nhắm mắt dưỡng thần rất lâu mới cẩn thận gọi điện thoại: “ Chủ tịch, chặn được rồi.”
“ Tổn thất vao nhiêu?” Trong điện thoại hỏi:
“ Rút vốn hơn 1000 vạn ở ba hạng mục địa ốc, còn trên mạng chi ra 6000 vạn, giờ vẫn chưa thao tác xong.” Qua Chiến Kỳ nói khẽ: “ Xin lỗi chủ tịch, tôi làm không tốt, để bà phải lo.”
“ Không sao, không phải lỗi của cậu, cố gắng giữ đại cục, đây mới là bắt đầu, tạm dừng đầu tư vào hạng mục địa ốc, toàn lực ứng phó với nguy cơ.”
Cúp điện thoại rồi, Qua Chiến Kỳ thở phào, hắn lo nhất không phải đám nhà đầu tư, mà bị chủ tịch trách mắng ...
..... ....
Vụ án đã chuyển giao, moi ra thêm đường dây tiêu thụ xe ăn trộm khiến cho toàn bộ phân cục bận rộn, còn Dư Tội lại nhàn rỗi.
Sáng ngủ gần trên bàn làm việc, chiều định đi tìm Uông Thận Tu, đã hứa với Tiêu Mộng Kỳ là khuyên giải hắn rồi, nhưng nửa đường lại quay về, cần gì miễn cưỡng, nếu thật lòng thích một cô gái từ bỏ hết thảy có gì không được?
Cho dù cô gái đó là tiểu thư.
Dư Tội đoán, có lẽ hai người này quen nhau ở hộp đêm Quảng Châu rồi, chẳng biết có phải chân tình không, nhưng sa vào lưới tình thì hết thuốc chữa, đều đã sẵn lòng từ bỏ cả sự nghiệp, vậy thì lấy mồm khuyên nổi sao?
Uông Thận Tu mấy ngày không đi làm rồi, có lẽ hắn đang đợi vô cớ nghỉ việc khiến bị khai trừ.
Cứ lang thang trên đường, bất ngờ phát hiện tới học viện kỹ thuật, Dư Tội sực tỉnh, mình truy theo một manh mối, tìm được câu đố chưa giải.
Biện Tiểu Mễ, con gái Biện Song Lâm.
Lúc tới thì trời sắp tới, y lấy phù hiệu ra, muốn gặp cô bé đó, đáng tiếc người ta ghét cả cha mình lẫn cảnh sát, nói vài câu rồi đuổi Dư Tội đi.
Không biết, không gặp, không về.
Kết thúc cuộc đối thoại ngắn ngủi, Dư Tội nhìn cô bé về KTX, suy đoán hơi sai rồi, trừ đoán được Lão Biện giở trò trên báo, còn lại đoán chừng tư duy của người ta cao hơn mình một bậc.
Dư Tội lại lang thang trên đường theo đuổi suy nghĩ không dứt, ngẩng đầu lên thì sương dầy đã che kín bầu trời sao, thành phố đã lại lấp lánh trong ánh đèn màu, che lấp đi không biết bao bóng tối phía sau.
Một chiếc Mercedes lặng lẽ theo sau Dư Tội không biết từ bao giờ, sau đó dừng lại, tay Dư Tội cũng đặt lên hông, từ lúc phát hiện bí mật kia, súng chưa từng một khắc rời người, y biết sẽ có một ngày đụng độ.
Cạch, mở chốt bảo hiểm.
Cạch, cửa xe mở ra.
Đồ tây, tóc ngắn, hai người trang phục giống nhau, vừa xuống xe liền nhìn thấy động tác của Dư Tội, giơ hai tay lên, một người lên tiếng: “Cảnh sát Dư, chúng tôi không có ác ý.”
“ Chủ chúng tôi muốn hẹn nói chuyện với anh.” Người còn lại cũng rất khách khí:
“ Nhưng tôi có ác ý, tôi không nói chuyện với ai.” Dư Tội vẫn rút súng, nhìn hai người lai lịch không rõ ràng: “ Cho ba giây, xéo.”
“ Chúng tôi không có vũ khí.”
“ Chúng tôi cũng không xéo.”
Dư Tội không thèm nhiều lời, cất súng bỏ đi ngay, quá nhiều nhân tố không xác định, y không phải là thanh niên lỗ mãng mấy năm trước nữa rồi.
“ Khoan đã.”
Một giọng nữ vang lên, Dư Tôi từ từ quay đầu, trên xe đi xuống nữ nhân tóc ngang vai, dưới ánh sáng mờ mờ, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp tuy nhuốm vị tháng năm, không ngờ là Tống Tinh Nguyệt.
Phất tay cho hai vệ sĩ lùi lại mười mấy bước, Dư Tội chỉ giữ tử thế quay đầu không hành động, Dư Tội xác nhận không có ác ý, dù là XHĐ, không phải mâu thuẫn gay gắt, không dùng vũ lực giải quyết, dù thế y không thả lỏng.
“ Cảnh sát Dư không biết có nể mặt không, chúng ta nói chuyện.” Giọng Tống Tinh Nguyệt rất hòa nhã:
“ Không.” Dư Tội trả lời ngắn gọn, y không muốn chuốc thêm rắc rối:
“ Chúng tôi không có ác ý.”
“ Đó là vì cô thấy tôi không dễ bắt nạt, chuyện lần trước là do cô chứ gì, đừng nói là Qua Chiến Kỳ, thằng mặt trắng đó chưa có gan ấy.”
“ Đúng là tôi.” Tống Tinh Nguyệt bình tĩnh nói:
“ Vậy thì nghe cho rõ, tôi không có gì uy hiếp được cô, cũng không sợ cô uy hiếp.” Dư Tội đủ tỉnh táo, biết mình biết người, nếu không có chuyện kia, hai bọn họ vốn cùng cấp bậc, nếu xảy ra va chạm y chỉ còn một liều mạng lập tức nếu không bằng số tài phú khổng lồ trong tay người ta đè bẹp y như con kiến:
“ Cho nên tôi mới tới nói chuyện, nếu anh không ngại, tôi hẹn anh hôm khác.”
Trong bóng đêm, gương mặt mệt mỏi chứa sự mong đợi, có lẽ ưu thế nữ nhân, có lẽ không nén tò mò, thái độ mềm hơn một chút: “ Vậy thì cùng đi, tôi chuẩn bị về nhà.”
Tống Tinh Nguyệt đuổi theo, hai vệ sĩ lên xe, nhưng giữ khoảng cách khá xa.
Dư Tội lên tiếng trước: “ Đợi Biện Song Lâm à?”
“ Đúng, không ngờ gặp anh.”
“ Từ khi hắn ra tù đã xảy ra chuyện gì?” Dư Tội hỏi thẳng:
Mí mắt Tống Tinh Nguyệt giật mấy cái, thấy vẻ mặt khẳng định của Dư Tội cũng trả lời thẳng: “ Tôi thuê người bắt cóc hắn.”
Chuyện chả có gì lạ, muốn đám này tuân thủ pháp luật mới lạ, Dư Tội hỏi:” Hắn chuồn rồi à?”
“ Sai.” Tống Tin Nguyệt đưa Dư Tội một bức ảnh phẫu thuật máu me, chụp bằng di động, chất lượng không cao:” Mấy tên ngu xuẩn đi bắt hắn không biết sao bị lừa, tới ngoại thành dùng người đòi tiền chuộc, kết quả ra thế này.”
Dư Tội hừ một tiếng, cái mồm của Lão Biện có thể nói người chết thành người sống:” Cô bắt hắn muốn lấy cái gì, hay cô nợ hắn cái gì?”
“ Tôi nợ hắn rất nhiều, hắn nợ tôi càng nhiều.”
“ Vẫn còn một câu.”
“ Tôi muốn lấy một hồ sơ.”
“ Vậy thì nói về cái hồ sơ đó đi, nếu cô muốn nói chuyện.”
Đây là toàn bộ hạch tâm của sự kiện, Tống Kinh Nguyệt sợ nhất uy hiếp này:” Tôi có thể tin anh không?”
“ Không, vì cô hận cảnh sát thấu xương.”
“ Có một chút, nhưng giờ tới vị trí này, tiếp tục so đo không ý nghĩa gì, tôi cũng không hận Biện Song Lâm, hắn có mục đích của mình, tôi cũng được thứ mình muốn ... Nếu hắn đồng ý đàm phán thì rất dễ dàng, nghìn vạn, thậm chí trăm triệu cũng được ...” Quả đúng là nữ phú hào, nói trăm triệu mà không chớp mắt:
“ Không cần thăm dò, tôi không biết hắn ở đâu, tuy phá án có chút tiếp xúc, nhưng cô nghĩ loại chuyện này hắn lại đi đồng mưu với cảnh sát sao? Cùng lắm là lợi dụng tôi một chút.”
Câu hỏi này làm người ta tin hơn bất kỳ lời giải thích nào, Tống Tinh Nguyệt thất vọng: “ Cũng phải, hắn không tin ai cả.”