“ Xin lỗi làm cô đi tốn công.” Dư Tội kết thúc cuộc nói chuyện, bước chân nhanh hơn:
“ Vậy anh muốn nghe câu chuyện của tôi không?” Không ngờ Tống Tinh Nguyệt đuổi theo:
“ Cô không sợ thêm một uy hiếp thì tùy ...”
“ Tôi từng là ... Là ... Là loại người khiến người ta khinh bỉ, loại thường bị các anh bắt ... Thập niên 90, nhà máy sụp đổ, chị xem nhà máy dệt chúng tôi, nhiều người chỉ biết kiếm sống bằng cách này ... Biết làm sao chứ, tôi lấy phải một nam nhân vô tích sự, cha mẹ lại nghèo, chẳng lẽ ngồi chờ chết? Vì thế cũng chẳng thể nghĩ xa ....”
Tống Tinh Nguyệt vài phần tang thương , năm xưa nếu mới đầu vì cuộc sống bất đắc dĩ, sau đó là sa đọa vô hạn .. Có điều cuộc sống không thể ngờ được, từ trại giam đi ra, một khách làng chơi từng nhiều lần chiếu cố chuyện làm ăn của cô, sau đó chung sống với nhau.
Chính là Biện Song Lâm.
Sau đó mới biết, Biện Song Lâm tìm cô không phải vì nhan sắc, mà vì có chuyện làm ăn muốn cô làm, rất đơn giản, là muốn cô giao thiệp với nhân vật quan trường, thương trường, hắn cần một nữ nhân xinh đẹp có thể làm bất kỳ việc gì, và rõ ràng hắn tìm đúng người, ở môi trường đó, Tống Tinh Nguyệt như cá gặp nước.
Hắn đối xử với cô không tệ, cho cô tiền, cho cô xe, thậm chí xóa tiền án cho cô, cho cô một thân phận quang vinh, dù cô không biết hắn làm thế nào. Cho tới một ngày Tống Tinh Nguyệt thích một nam nhân muốn chia tay, Biện Song Lâm liền lộ bản chất uy hiếp cô.
Nếu cô muốn kết hôn, tôi đem cái hồ sơ này làm quà tặng chồng cô.
Kể tới đó, dù bao năm rồi, Tống Tinh Nguyệt vẫn có chút sợ hãi, ngực phập phồng, giọng lạc đi:” Hắn làm việc luôn kín kẽ, tôi tưởng hắn dọa, nhưng trong tay hắn thực sự có hồ sơ đó.”
Vậy là hỏng rồi, mang thứ đó ra, Dư Tội có thể đoán được, hai người quyết liệt với nhau, kết quả rõ ràng, chỉ còn cách diệt trừ nguy hại này:” Cô tố cáo hắn phải không?”
Tống Tinh Nguyệt kinh ngạc nhìn Dư Tội.
“ Đừng khẩn trương, tôi đoán thôi, nếu không với sự gian xảo của Lão Biện, cảnh sát không làm gì nổi đâu. Hắn bị bắt 3 tháng sau khi án xảy ra, không còn là thời cơ bắt giữ tốt nhất nữa.”
“ Đúng, là tôi.” Tống Tinh Nguyệt mím môi:” Nhưng tôi chưa bao giờ hối hận, nếu hắn thật sự thích tôi, muốn cùng tôi sống cả đời, tôi chấp nhận, tiếc là không phải. Nếu hắn nể tình cũ, cho tôi một đường sống, tôi cũng chấp nhận. Nhưng không, hắn chỉ coi tôi là công cụ cho nam nhân phát tiết ... Tôi không hại hắn, sớm muộn cũng bị hắn hại chết.”
Đồng bọn trở mặt, đây là thứ thù hận khó hóa giải nhất trong mọi thứ thù hận.
“ Nhưng bây giờ hắn muốn nhắm vào cô cùng phải có đủ năng lực chứ?”
“ Anh không hiểu hắn, năng lực của hắn vượt ngoài sự tưởng tượng ... Tôi là do một tay hắn dạy bảo, tôi đã rất cẩn thận bắt hắn ngay khi rời trại giam, không cho hắn bất kỳ cơ hội nào, vậy mà hắn vẫn thoát.” Tống Tinh Nguyệt run sợ, người đó là cơn ác mộng mãi mãi của cô, loại có thể làm được mọi chuyện:
Dư Tội khẽ thở dài:” Chuyện riêng của hai người, tôi không xen vào, tôi sẽ giữ bí mật, nhưng tôi khuyên cô một câu, nên trân trọng thứ có được không dễ dàng hiện giờ.”
“ Chính vì trân trọng nên tôi mới phải làm thế, dù chỉ có một hi vọng giải quyết, tôi sẵn sàng bỏ cái giá thật lớn ... Nhưng không được rồi, hắn là kẻ thù rất dai, mười năm qua tôi phái không ít người tới thăm hắn, hắn đều không gặp, hắn ở trong tù lấy được bằng cử nhân kép, quyết tâm của hắn tới mức độ đó, tôi nghĩ đã sợ.” Tống Tinh Nguyệt hai tay ôm vai như đang đi giữa mùa đông:
“ Xem ra giữa hai chúng ta không có hiểu lầm gì nữa rồi.”
“ Anh thông minh như vậy, chẳng lẽ không biết ý tứ của tôi, tôi đợi ở đây rất lâu rồi, chính là đợi có người lộ diện, tôi biết anh đang tìm hắn, hơn nữa còn muốn hơn tôi.”
Dư Tội ngạc nhiên, sau đó cảnh giác nhìn quanh, nếu Biện Song Lâm cũng nghĩ tới điều này, e mình và Tống Tinh Nguyệt đi bên nhau đã rơi vào mắt người khác.
Không xong, tên lừa đảo đó làm sao có thể bỏ qua chi tiết này.
“ Đừng lo, không ai biết tôi ở Đại Nguyên.” Tống Tinh Nguyệt nói nhỏ:
“ Sao không lo cho được, tôi là cảnh sát nhỏ, cuốn vào ân oán của hai người, khó mà giữ mình.” Dư Tội sốt ruột, y sơ xuất rồi:
“ Nguy cơ há không phải là cơ hội?” Tống Tinh Nguyệt dừng chân, trịnh trọng nói:” Lần đầu tiên tôi đem bí mật này nói với người lạ, tôi hi vọng câu trả lời của anh không làm tôi thất vọng.”
“ Uy hiếp hay lợi dụng tôi đều vô ích, cô sẽ thất vọng thôi.” Dư Tội lạnh nhạt nói:
“ Mua chuộc người khác không nhất định dùng tiền, ai cũng có nhược điểm, anh cũng vậy, đừng kích động nhé.” Tống Tinh Nguyệt mở di động: “ Đây là cha anh à?”
Trên màn hình là Dư Mãn Đường đang vắt chân ngồi trước cửa hiệu gặm hoa quả, không có bất kỳ hành động nào cảnh báo trước, Dư Tội quay ngoắt sang, túm cổ áo Tống Tinh Nguyệt ấn vào tường, vệ sĩ khinh hoàng chạy tới.
“ Thử đụng vào ông ấy xem.” Dư Tội rít qua kẽ răng, một tay sờ tới súng, một tay bóp cổ:
Tống Tinh Nguyệt không ngờ Dư Tội phản ứng dữ dội như thế, cổ áo bị siết chặt không thở nổi, họng phát ra tiếng ú ớ cầu cứu, một tên vệ sĩ vừa tới gần, Dư Tội nhanh như cắt buông tay, đá thẳng vào hạ bộ gục xuống, tên còn lại dừng bước, rút điện thoại định gọi người.
Dư Tội đã rút súng chĩa vào hắn.
“ Cút ... Ai bảo các người tới đây ...” Tống Tinh Nguyệt ngã dưới đất phất tay, tên vệ sĩ trúng đòn bò lồm ngồm trên mặt đất, trán toát mồ hôi:
Dư Tội lạnh lùng nhìn chằm chằm Tống Tinh Nguyệt, một tay cầm súng, một tay bấm điện thoại, cha y có vẻ uống say, mẹ kế y nhận lấy điện thoại nói chuyện ...
Tống Tinh Nguyệt vịn tường đứng dậy, đợi Dư Tội cúp máy mới nói: “ Anh hiểu lầm rồi, nếu tôi làm thế, sao dám tới trước mặt anh?”
“ Kết thúc nói chuyện, cút.” Dư Tội cất súng đi luôn:
Tống Tinh Nguyệt cấp sinh trí gọi theo: “ Anh chưa nghe rõ tôi vừa hỏi gì sao, tôi hỏi, ông ấy là cha anh à?”
Dư Tội run rẩy, đó là tâm bệnh của y, khi từ nhỏ bị người ta chửi là con hoang.
“ Tôi không có ác ý, khi điều tra anh, tôi phát hiện vài chuyện liên quan tới thân thế của anh, tôi đã tìm ra mẹ đẻ của anh, là Phùng Hàn Mai, anh có ấn tượng chứ?” Tống Tinh Nguyệt hỏi:
Cách đó vài bước Dư Tội như hóa đá, không có bất kỳ phản ứng gì.
“ Không phải tôi xúc phạm, nhưng anh không thấy hai cha con anh khác nhau quá xa sao? Cho dù là biến dị, cũng phải có chỗ di truyền tương tự đúng không?” Tống Tinh Nguyệt hết sức cẩn thận, châm chước từng chữ:” Kỳ thực tôi mong đợi hợp tác giữa hai ta ... Cho nên điều tra thân thế của anh, anh thực sự không muốn biết tình hình cha mẹ đẻ của anh bây giờ ra sao à?”
“ Cô muốn đổi lấy cái gì?” Dư Tội không quay đầu, người dấu trong bóng tối che dậy cảm xúc trên mặt:
“ Tình hữu nghị.”
“ Các người mà biết tình hữu nghị là gì thì tôi là thánh nhân.” Dư Tội cảnh giác hỏi:” Cô còn biết gì nữa?”
“ Cha anh là thanh niên trí thức xuống quê, từ đăng ký kết hôn tới đăng ký ly hôn chỉ mười tháng, vừa vặn trong thời gian đó có anh, như kết hôn vì sinh con vậy. Anh vừa sinh ra, mẹ anh bỏ anh đi luôn, nữ nhân chỉ cần có chút tình mẹ sẽ không tuyệt tình như thế, anh không tò mò vì sao anh tên là Dư Tội à?” Tống Tinh Nguyệt sợ Dư Tội không nghe nên nói vội:
Đó là thứ Dư Tội không muốn đụng chạm tới, đó là bí mật ẩn sâu nhất của y, y muốn biết, nhưng y do dự, sợ hãi, không dám đụng tới.