Tống Tinh Nguyệt thận trọng tới gần Dư Tội, như tiếp cận con thú bị thương, tiết lộ thêm một chuyện nữa: “ Vị cảnh sát làm thủ tục hộ khẩu đã nghỉ hưu, ông ấy nói cho tôi rất nhiều chuyện.”
Dư Tội thoáng cái nhớ tới một cái tên: “ Lý Quân Đào?”
Tống Tinh Nguyệt xác nhận: “ Vậy là anh cũng biết gì đó đúng không? Đúng, ông ấy là bạn cha anh, tên của anh là do hai người họ đặt.”
“ Không thể nào, ông ấy rất kín miệng, hồi nhỏ tôi hỏi ông ấy mẹ tôi đâu, ông ấy đánh tôi một trận.” Dư Tội lắc đầu:
“ Anh nói cũng đúng, nhưng tôi giải quyết công việc cho con gái ông ấy, nên chuyện dễ dàng hơn nhiều.” Tống Tinh Nguyệt thở phào, vẫn con cơ hội:
“ Tôi chẳng hứng thú gì với bà ấy nữa, đã hai mấy năm rồi.” Dư Tội nghiến răng:
“ Nhưng anh hẳn hứng thú với cha ruột của anh.” Tống Tinh Nguyệt nói trước:
“ Anh đừng kích động, nghe tôi nói hết đã, theo ông Lý nói, Phùng Hàn Mai và cha anh vì mang thai mới kết hôn, chuyện này nhiều người biết, tôi đoán anh cũng đoán ra được. Nhưng chân tướng là, người yêu của Phùng Hàn Mai là Trịnh Kiến Minh, ở Lâm Phần năm xưa là danh nhân nhiều người biết, là nhóm người đầu tiên giàu lên, khi đó có thứ tội danh gọi là đầu cơ, bị truy nã không bắt được ... Ông ta chạy chưa được hai tháng thì Phùng Hàn Mai và cha anh kết hôn, sau đó ly hôn, ngay cả mẹ anh cũng không rõ tung tích.”
Trong bóng tối nghe thấy tiếng tiếng thở hồng hộc, chuyện sau đó nữa thì Dư Tội trải qua rồi, ký ức ban đầu của y là sợ hãi những trận đòn của cha, mỗi lần hỏi mẹ đâu là luôn bị trả lời bằng trận đòn tàn tệ, giờ hiểu vì sao gần 50 không những tái giá, lại muốn sinh con.
Luôn đi tìm chân tướng, vậy mà không biết mình sống trong lời nói dối hai mấy năm.
“ Tình hình cha mẹ anh đều trong chiếc di động này.”
Dư Tội nhắm mắt lại, y không chỉ một lần nghi ngờ thân thế của mình, y cố áp xuống, nghĩ rằng thời gian sẽ xóa nhòa đi không cần quan tâm tới chân tướng, nhưng một ngày nó xuất hiện trước mặt, y không biết đối diện ra sao.
“ Tôi thực sự không biết Biện Song Lâm ở đâu, thậm chí chân tướng cô nói, tôi cũng không muốn biết.”
“ Tôi không muốn đổi lấy gì cả, tôi có tiền, tôi bỏ ra sẽ có hàng trăm, hàng nghìn cảnh sát bán mạng cho tôi. Lần này chỉ muốn gây dựng tình hữu nghị của chúng ta, chúng ta đều là người bị cuộc đời lừa gạt.”
Dư Tội vẫn đứng đó không nhận lấy di động.
“ Vụ án ma túy năm ngoái, thủ phạm thực sự là Cố Hiểu Đồng tiêu diêu ở nước ngoài, còn anh là công thần số một anh có được gì ngoài một lý lịch vấy bẩn khiến mấy năm qua nỗ lực cũng không tiến lên được bước nào ... Anh cam lòng sao? Tôi không tin đâu ...” Tống Tinh Nguyệt đặt di động vào tay Dư Tội, lùi lại nói: “ Trong đó có số điện thoại của tôi, nghĩ thông rồi liên hệ với tôi, thăng chức thăng hàm dễ lắm, không cần liều mạng ... Kể cả anh muốn rời khỏi cảnh sát, cũng sẽ một ngày tới được vị trí cao hơn tôi.”
Nói xong lặng lẽ rời đi, để lại Dư Tội một mình đứng trong bóng tối, hồi lâu từ từ ngồi xuống, dựa vào chân tường, co chân lại, gục mặt giữa vòng tay, cứ thế một mình cô độc khóc giữa đêm đầy sương ...
…….
Tiếng nhạc hùng tráng vang lên, đây là bài ca cảnh sát, đây là lễ trao trả tang vật tổ chức công khai, lần lượt có mấy chục chiếc xe tới nơi, cảnh sát ngày càng nhiều, phóng viên càng thấy khắp nơi, làm buổi sáng mùa hè trở nên huyên n áo.
Cách đó vài km, phân cục Cổ Lâu, từ cục trưởng tới gác cửa đều kiểm tra lại cảnh phục của mình, chủ dò là người thường trốn việc làm biếng, dưới âm điệu này cũng có sự tự hào.
Trong phòng chính ủy, Tiêu Mộng Kỳ soi gương, sao trên vai nhiều hơn, nhưng dung nhan đã dần suy giảm, lòng u oán, ánh mắt nhìn ra sau vai, mong đợi bờ vai cho cô dựa vào, giống buổi khiêu vũ tối hôm dó ...
Dưới lầu Lạc Gia Long, Thử Tiêu, Lận Thần Tân, Đỗ Lôi, Hùng Kiếm Phi ăn mặc hết sức chính thức, trong vụ án gây mê cướp của này, Thử Tiêu được viết trong báo cáo là "cải trang điều tra", thế là không chỉ trừ hết hậu họa mà còn gặp họa được phúc, ghi công lớn.
Cục trưởng Trương Như Bằng nhìn thấy Tiêu Mộng Kỳ đi xuống, mặt phơi phới nói: “ Chính ủy Tiêu, đúng là hậu sinh khả úy, vinh dự lớn thế này, tôi ngại không dám lên bục nhận thưởng.”
“ Cục trưởng Trương khách khí rồi, đều nhờ phân cục ủng hộ mà ..”
Đúng 8 giờ, hiện trường trao trả tang vật cực kỳ náo nhiệt, nhân viên tới từ cục bận rộn bố trí hiện trường, liên hệ với chủ xe tới nơi, duy trí trật tự, hâm mộ nhìn đồng nghiệp phân cục Cổ Lâu tới nơi, nhiệt tình bắt chuyện, vụ án lớn thế này, ai tham gia một chút, sau này sĩ đồ cũng thuận lợi.
“ Cảnh sát Đỗ .....” Có người chạy vào hội trường, hưng phấn bắt tay Đỗ Lỗi: “ Ái dà dà, các anh thực sự tìm được xe của tôi vè rồi ... Thế nào tôi cũng tới nhà cảm tạ, lúc đó còn nghĩ các anh cũng là lừa đảo .. Cảm ơn, cám ơn ... Cám ơn cảnh sát nhân dân.”
Vạn Cần Phấn hết sức kích động ôm Đỗ Lỗi, ôm Lạc Gia Long.
Cảnh tượng đó chỉ tăng thêm đố kỵ trong mắt người khác thôi, tới 9 giờ lãnh đạo cục tới, lễ trao trả tang vật chính thức bắt đầu.
Âm nhạc lần nữa vang lên, tiếng vỗ tay như sấm rền, đại biểu chủ xe lên phát ngôn, tất nhiên muôn phần cảm tạ công an, ầm ĩ nhất là Vạn Cần Phấn, khoa chiêng đánh trống tặng tấm biển: Vệ sĩ nhân dân.
“ Đây là kết cục viên mãn nhất em từng thấy, chị Lai Văn nhìn kia, tên kia buồn cười không?” Cô trợ lý chỉ Vạn Cần Phần chen lên bục phát biểu rơi nước mắt xúc động cảm tạ đồng chí cảnh sát.
Lai Văn tất nhiên không không góp mặt ở sự kiện này, nhưng cô nhìn mãi, người nên có mặt nhất lại không thấy đâu, có lẽ là vì nhiệm vụ, anh ấy không thích xuất đầu lộ diện ở loại trường hợp này.
Câu chuyện cảnh sát thực sự có kết thúc viên mãn sao?
Lâm Vũ Tịnh tới phân cục Cổ Lâu, nơi này chỉ còn trực ban, lại hỏi thăm tới hội trường, nhìn cảnh tượng này mới biết phá được đại án, nhưng cô không quan tâm tới vụ án, cô tìm kiếm khuông mặt quen thuộc.
Thử Tiêu đang ngồi làm ra vẻ nghiêm túc, đột nhiên bị người ta kéo tuột đi, định quay đầu chửi, chớp mắt đổi thái độ, nhũn như bún: “ Chị Lâm, làm sao thế?”
“ Tôi hỏi cậu, Dư Tội đâu?” Lâm Vũ Tịnh nghiêm túc hỏi:
“ Hả?”
“ Dư Tội đâu?”
“ Chuyện này ...” Thử Tiêu dở khóc dở cười: “ Chồng chị mà chị lại hỏi tôi?”
“ Không đùa, năm ngày rồi anh ấy không về, hai ngày rồi không liên lạc với tôi, hôm nay gọi điện cũng không được.” Lâm Vũ Tịnh tức giận, cô tưởng là có nhiệm vụ, nhưng có vẻ không phải:
“ Tôi không biết, chúng tôi cũng không gặp ... Có có khi cậu ấy tránh nộp thuế nghĩa vụ, trồn về nhà cha mẹ rồi, tìm tôi làm gì?”
Câu này vừa nói ra, Lâm Vũ Tịnh bóp cổ Thử Tiêu, Thử Tiêu la oai oái, Lận Thần Tân nhìn thấy có nữ nhân bắt nạt Tiêu ca, liền gọi đám anh em.
Lạc Gia Long nhận ra Dư phu nhân đùn đẩy: “ Hùng ca lên đi.”
Vị này thì Gấu Chó cũng ngán, chân lùi lại: “ Trốn thôi, không chọc được đâu.”
“ Các anh thiếu nghĩa khí, để tôi.” Đỗ Lỗi hùng hổ sắn tay áo lên:
Lạc Gia Long tóm cổ kéo lại, giới thiệu đó là vợ xử trưởng Dư, xử trưởng Dư về nhà phải quỳ mới được qua cửa.
Oa, té ra là Dư phu nhân, bảo sao Tiêu ca bị mắng như con chó dám né không dám cãi lại, Đỗ Lỗi nhìn lại chiều cao của Lâm Vũ Tịnh cũng mất dũng khí.
Nhưng nín nhịn rồi mà chuyện không yên, Lâm Vũ Tịnh nhìn thấy rồi, gọi cả đám tới, hỏi thấy Dư Tội không? Lạc Gia Long lắc đầu, Hùng Kiếm Phi lắp bắp nói không thấy. Thấy đến Hùng ca còn sợ như vậy, Lận Thần Tân và Đỗ Lỗi chưa hỏi tới đồng loạt thanh minh không biết.