Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 975 - Q8 - Chương 121: Lệ Rơi Không Lời. (1)

Q8 - Chương 121: Lệ rơi không lời. (1) Q8 - Chương 121: Lệ rơi không lời. (1)

Không phải là trước kia chồng chưa từng mất tích như vậy, song lần này Lâm Vũ Tịnh linh cảm rất xấu, huống hồ gần đây tình cảm vợ chồng ấm lên, không khác gì thủa mới yêu, mất tích như vậy hết sức vô lý, chợt phát hiện hai người lạ mặt, nghi ngờ: “ Không hỏi hai người, sợ cái gì? Có gì che dấu à ... Hai người là ai?”

Lạc Gia Long vội vàng giải thích đây là hai người anh em vừa lập công lớn, mặt Lâm Vũ Tịnh dịu phần nào, mắt liếc đài chủ tịch, thấy đám lãnh đạo mặt mày hớn hở lại tức giận: “ Liều mạng cho người khác hưởng, thật không hiểu, tới mức này rồi vẫn cứ ở tuyến đầu làm gì?”

Thử Tiêu rụt rè nói: “ Chị Lâm, sao chị và Dư Tội lại thay đổi trình độ nhận thức tư tưởng cho nhau vậy?”

“ Cậu làm chỉ đạo viên hai năm nghĩ mình là lãnh đạo rồi à? Chỉ đạo viên xen vào vụ án làm gì? Lắm chuyện.” Lâm Vũ Tịnh mắng:

Thấy Tiêu ca vâng dạ kiếm cớ chuồn mất, Đỗ Lỗi không hiểu: “ Hùng ca, thực sự đáng sợ như thế à? Dù sao cũng là nữ thôi, chúng tôi sợ chứ anh sao phải sợ?”

“ Cậu hiểu cái rắm, khi chúng tôi còn là học viên, chị ấy đã là cảnh sát chống ma túy rồi, còn phụ trách giám sát chúng tôi. Chúng tôi tập đấm bao cát, chị ấy ngày ngày chặt gạch, Dư Tội lợi hại không? Vậy mà cũng làm bao cát cho chị ấy.” Hùng Kiếm Phi nhỏ giọng nói:

Đỗ Lỗi rùng mình: “ Nữ nhân thế này, thế nào tôi cũng không dám lấy về.”

“ Cậu im mồm đi ... Kiếm vợ phải thế này mới có vị.” Lận Thần Tân hai mắt tỏa sáng nhìn Lâm Vũ Tịnh:

Thử Tiêu thoát nạn chuồn về, đang định nói gì, nhưng miệng há ra mà không nói được, tay chỉ chỉ, mọi người quay đầu, thấy Uông Thận Tu đứng bên cạnh đèn xanh đèn đỏ, không mặc cảnh phục nhưng lưng thẳng tắp, không biết nhìn bao lâu, đang vẫy taxi rời đi.

Lận Thần Tân không đành lòng:” Hay chúng ta cùng đi khuyên, thật đáng tiếc, đã lên tới cảnh ti rồi.”

“ Bỏ đi, mỗi người một chí riêng, miễn cưỡng làm gì?”

Hùng Kiếm Phi có kinh nghiệm chuyện Trương Mãnh rồi, xua tay không muốn nói chuyện này nữa.

Tới hội trường một chuyến, Lâm Vũ Tịnh mới biết vụ án lừa đảo xuyên tỉnh ầm ĩ thời gian qua được phá trong tay chồng mình.

Chuyện của chồng cô là thứ tâm bệnh tới giờ chưa giải quyết, lần này cô hai ngày mất ngủ rồi, tìm kiếm hỏi thăm mãi vô ích, không ngờ người gọi điện cho cô là Mã Thu Lâm. Vũ Tịnh vội vàng bắt taxi tới tiểu khu Hòa Duyệt, chuyện gì mà để người ngoài liên hệ với vợ mình?

Trên đường đi, lòng cô hết sức bất an, trực giác cho cô biết có chuyện nghiêm trọng rồi, nhưng chuyện gì, vì sao?

An Gia Lộ ư? Không thể nào, cô gái đó kiêu ngạo như thế chẳng nhìn trúng chồng mình, cha mẹ bên đó càng coi thường chồng cô, bọn họ cơ bản không có cơ hội.

Sở Tuệ Tiệp thì có khả năng, nhưng hai người không có dấu hiệu nào cả, cô gái đó rất chân thành, tốt bụng, cô vài lần tham gia việc tình nguyện ở trường câm điếc, đã tiếp xúc rồi, không đành lòng nghi ngờ cô gái tốt như thế.

Phải rồi, còn có Lật Nhã Phương, cô gái này khả nghi nhất, tới giờ Lâm Vũ Tịnh chẳng hiểu bà chủ bán xe đó và chồng mình quan hệ ra sao? Thân phận khác biệt, sao dính lấy nhau được.

Càng nghĩ càng loạn, mỗi lần quyết tâm giữ cái gia đình này, lại không qua nổi khảo nghiệm của suy đoán vô căn cứ.

Xe tới rồi, vừa xuống thấy Mã Thu Lâm đứng đợi ở cửa tiểu khu, cô vội vàng trả tiền chạy tới, hỏi ngay nghi vấn trong đầu:” Dư Tội đâu ạ?”

“ À, đang ngủ.” Mã Thu Lâm mỉm cười:

“ Ngủ nhà chú ấy ạ?” Lâm Vũ Tịnh tư duy hỗn loạn, nếu có ngủ cũng tới túc xá tổng đội, hoặc thuê phòng với ai, sao lại tới nhà ông già ngủ:

“ Đêm hôm qua cậu ta về, cái thằng nhãi không nỡ đánh thức vợ, thế là đi quấy rầy ông già này, uống say lắm, đoán chừng không dậy nổi đâu.”

“ Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế à?” Lâm Vũ Tịnh càng nghe càng sốt ruột:

“ Đi theo tôi, tính cháu quá nóng đấy, dễ hỏng chuyện ...” Mã Thu Lâm thong thả chắp tay sau lưng, đi vào tiểu khu, ông biết tính Lâm Vũ Tịnh quay đầu lại giọng nghiêm hơn:” Bình tĩnh lại đi đã, cứ sốt ruột như thế là không được đâu.”

Lâm Vũ Tịnh lòng như lửa đốt vẫn cố nén xuống, hít thở sâu mấy lần:” Bác kể đi ạ.”

“ Câu chuyện này bắt đầu từ 27 năm trước, xảy ra ở Lâm Phần, nam chính tên Trịnh Kiện Minh, vào thập niên 80 là hộ cá thể phất lên, buôn bán lớn lắm, gia tài phải ngang với ông chủ địa ốc, chủ mỏ than bây giờ …”

Lâm Vũ Tịnh nghe mà ù ù cạc cạc chẳng hiểu liên quan gì.

“ ... Ở thời đại nào, nhiều tiền cũng là chuyện tốt, ông ta kiếm sống tốt như thế thì không thiếu một hồng nhan tri kỷ trẻ trung xinh đẹp. Tới đây nữ chính xuất hiện, cô ấy làm kế toán ở xưởng gốm, là sinh viên đại học đợt đầu được phân phối về quê, xinh đẹp nức tiếng một vùng, tên Phùng Hàn Mai, nhưng giống nhiều câu chuyện ái tình, kết thúc không hoàn mỹ, khi hai người chuẩn bị kết hôn thì Trịnh Kiện Minh xảy ra chuyện ...”

“ Có phải là tội đầu cơ không ạ?” Lâm Vũ Tịnh đoán ra ngay, khi đó pháp luật chưa kiện toàn, hầu hết hộ kinh doanh cá thể đều bị vào tù, tịch thu gia sản:

“ Đúng, nhưng người này nghiêm trọng hơn, còn buôn lậu cả thuốc lá, khi công an truy ra còn bắt được xe hàng đầy thuốc lá, ông ta chuyên buôn lậu thuốc lá từ hải ngoại. Kết quả là ông ta bỏ trốn, tới giờ chưa bắt được, đương nhiên cũng đã quá hạn quy án cho mấy tội danh đó rồi.” Mã Thu Lâm đưa di động cho Tiêu Mộng Kỳ: “ Đây là hồ sơ vụ án.”

Là án cũ gần 30 năm, hết hạn truy tố cả chục năm rồi, Lâm Vũ Tịnh không hiểu:” Thế là sao ạ?”

“ Vợ cũ của cha chồng cháu chính là Phùng Hàn Mai đấy.”

“ Sao ạ?” Lâm Vũ Tịnh rùng mình, trong đầu hiện lên một linh cảm, cha chồng kỳ quái cùng với chồng tinh minh quá mức của cô, không có bất kỳ điểm gì giống nhau:” Chả lẽ ...”

“ Cháu đoán đúng rồi đấy.”

“ Không thể nào ... Hai cha con họ tình cảm tốt lắm.” Lâm Vũ Tịnh lắp ba lắp bắp không muốn tin:

“ Bác cũng không muốn tin.” Mã Thu Lâm lướt tay qua di động:” Cháu xem ảnh trên hồ sơ vụ án đi.”

Lâm Vũ Tịnh nín thở, nam tử mặc vest trên đó và chồng cô như đúc từ một khuôn, khỏi cần giám định DNA cũng biết là máu mủ.

“ Khi đó Dư Mãn Đường vốn thích Phùng Hàn Mai mà khi Trịnh Kiện Minh bỏ trốn thì bà ta sắp có con, vào thời đó chưa chồng mà chửa kinh khủng lắm, huống hồ còn là vị hôn thê một tên tội phạm bỏ trốn, vì thế bà ta lựa chọn Dư Mãn Đường, vì chỉ có thanh niên vừa nghèo vừa xấu như thế mới chấp nhận bà ta. Kết hôn chưa được mấy tháng thì sinh ra Dư Tội, bên ngoài bàn ra tán vào nhiều, chuyện này nhiều người biết, chỉ có cậu ấy chẳng biết gì.”

Lâm Vũ Tịnh loạn rồi: “ Bác, bác, chuyện này phải làm sao bây giờ?”

“ Bác không biết ... Ài chỉ khổ thằng bé.” Mã Thu Lâm thở dài, ông rõ Dư Tội nhạy cảm thế nào:

Đúng thế người ngoài cuộc còn không biết làm sao, huống hồ người đương sự, đây là cú sốc lớn với chồng cô, Lâm Vũ Tịnh bần thần:” Cha mẹ anh ấy giờ thế nào?”

“ Trịnh Kiện Minh chạy tới phương nam, sau đó tới Ma Cao, hiện kinh doanh châu báu, có nhiều cửa hiệu ở các thành phố lớn, làm ăn tốt lắm.” Mã Thu Lâm chép miệng:

“ Còn Phùng Hàn Mai, vẫn là vợ ông ấy?”

“ Không, bà ấy không tìm được Trịnh Kiện Minh, không chịu được cuộc sống ở Lâm Phần, ở đó ai cũng biết chuyện bà ta, không chịu nổi lời ra tiếng vào vì thế ly hôn với Dư Mãn Đường, sau đó trải qua hai lần ly hôn nữa, trong đó có một người để lại cho bà ta gia tài không nhỏ, bây giờ có tên trong bảng phú hào rồi. Nhưng mà đổi tên là Phùng Uyển Mỹ, tiền bạc chỉ hơn không kém Trịnh Kiện Minh.” Mã Thu Lâm nhìn Lâm Vũ Tịnh ngồi ngây ra không nói lên lời:” Cháu có động lòng không?”

Bình Luận (0)
Comment