“ Gì ạ?” Lâm Vũ Tịnh tâm tư hỗn loạn không hiểu câu hỏi đó:
“ Có cha mẹ là phú hào, đây là chuyện mà ai cũng khao khát, dù họ có gia đình riêng, nhưng máu mủ không thể xóa bỏ. Bất kể thế nào, chỉ cần Dư Tội muốn, cậu ấy không phải là cảnh sát nghèo nữa.” Mã Thu Lâm nhấn mạnh:” Hơn nữa rất có thể họ còn muốn bù đắp cho cậu ấy.”
“ Cha chồng cháu biết chưa ạ?” Lâm Vũ Tịnh đột nhiên hỏi:
“ Có lẽ biết rồi, cậu ấy về quê một chuyến, kết quả chắc là không quá tốt.” Mã Thu Lâm hỏi lại lần nữa: “ Cháu có động lòng không?”
Lâm Vũ Tịnh chấn đống chưa hết, lắc đầu:” Chuyện chưa thấy đâu, động lòng gì ạ? Muốn đi đoạt gia sản người khác cũng đâu dễ, mấy chục năm không gặp mặt, có máu mủ cũng không có tình thân. Huống hồ cha chồng cháu vất vả nuôi anh ấy khôn lớn, nuôi con hộ người khác, còn khó hơn chia tài sản cho người ngoài.”
Mã Thu Lâm cười khen:” Ha ha ha, Dư Tội lấy được cô vợ tốt đấy.”
Lâm Vũ Tịnh cười gượng gạo:” Anh ấy biến mất mấy ngày vì chuyện này ạ?”
“ Đúng, cũng không đúng, cậu ấy tìm tôi là muốn báo cáo tình huống cho cục.” Mã Thu Lâm lấy trong túi ra mấy tờ giấy đưa cho Lâm Vũ Tịnh, là báo cáo liên quan tới hiềm nghi Tĩnh Hải lừa đảo, cô xem qua bản thảo ban đầu rồi, nhưng lần này chi tiết hơn: “ Trong 5 ngày cậu ấy bay qua 3 thành phố, hạng mục đường sắt cao tốc của Tĩnh Hải chỉ là công ty vỏ bọc, không có sản xuất, Cty vật liệu xây dựng Tĩnh Hải chỉ là cái xưởng có thiết bị nhưng không làm ra được sản phẩm ... Nói cách khác, Tĩnh Hải là cái xác rỗng, huy động vốn là để mua đất mà thôi.”
“ Đây là chuyện bình thường mà, kẻ có bối cảnh toàn kiếm công văn phê duyệt hạng mục kiếm tiền đấy thôi.” Lâm Vũ Tịnh kỳ thực phản đối chồng theo đuổi chuyện này:
“ Nguy hiểm cũng chính là ở đây, khi cái xác rỗng không cầm cự được sẽ là tai họa với nhà đầu tư vừa và nhỏ ... Vết xe đổ quá nhiều ....” Mã Thu Lâm cảm khái:
“ Đây là chuyện châu chấu đá xe, Tĩnh Hải như mặt trời giữa trưa, làm gì được họ.”
“ Trong lòng mỗi người có một cán cân, bên là công bằng , bên là lòng riêng, cán cân của cháu giờ ngả về phía gia đình nhỏ của mình, còn cậu ấy ngả về phía công bằng ...”
Đây thực sự là một đánh giá cực cao, Lâm Vũ Tịnh không ngờ trong mắt ông già này người chồng nhỏ của mình lại có hình tượng cao lớn như thế.
“ Không tin chứ gì? Nếu không phải thế sao mời được tôi đi làm tốt cho cậu ấy.” Mã Thu Lâm tặc lưỡi:” Lão Hứa thoái hóa rồi, chức cao quyền trọng làm mờ cặp mắt ông ta, bác đang định tới cục một chuyến đây ... Còn Dư Tội, đừng quá lo, cậu ấy được bồi dưỡng trong tù mà ra, cậu ấy tâm lý mẫn cảm nhưng có ý chí sắt thép tôi rèn, không chuyện gì làm khó được đâu.”
“ Vậy để cháu đi với bác.” Lâm Vũ Tịnh tới đứng sóng vai ngước đầu nhìn tiểu khu, cô cũng quên mất mình từng ghét ác như thù ra sao:
Đây là một kiến nghị rất có khả năng bị chế nhạo, khả năng không ai điều tra, hai người họ vẫn hiên ngang sải bước qua cổng cục công an thành phố, nộp lên báo cáo.
.. ……
Ngõ Đại Hưng, đường Hòa Bình, Lâm Phần.
Tiểu viện độc lập, cửa đóng chặt, bên trong phiêu đang mùi thịt kho, trong bếp Dư Mãn Đường nếm nước thịt, tiếng chép miệng không dứt, nhưng không phải là đang thử mùi vị, tới gần một chút thì phát hiện hai hàng nước mắt ròng ròng, khóc sưng húp.
Lại nếm lại lau nước mắt, vừa khóc vừa chửi:” Thằng nhãi vô lương tâm, đi tìm người cha có tiền của mày đi ... Tìm thấy sẽ biết hắn là thứ gì ... Tìm người mẹ có tiền của mày đi .... Tìm rồi mày sẽ biết bà ấy còn vô lương tâm hơn mày ... Cái thằng tiểu vương bát, dù không phải cha mày cũng nuôi mày hai mấy năm, dù là chó mèo nó cũng biết vẫy đuôi vài cái ... Cánh cứng rồi, coi thường người cha kém cỏi của mày ...”
Che dấu hai mấy năm, cuối cùng không che dấu được, Dư Mãn Đường mới đầu chết cũng không nhận, nhưng ông biết không chối được, nên chẳng nói nữa.
Về sau Dư Tội chất vấn: Cha luôn muốn sinh một đứa là vì nguyên nhân này chứ gì?
Thế là Dư Mãn Đường đập thẳng cốc rượu vào mặt y, xưa nay ông luôn dạy con trực tiếp như thế, nhìn máu chảy ròng ròng trên đầu con, vãn hồi đã muộn, con trai ôm trán đi không quay lại nữa.
Có lẽ hẳn là có nguyên nhân này, có điều dù là có, nhưng cũng không cắt được tình cha con hai mấy năm, ông cứ nghĩ lại không muốn sống nữa.
“ Mãn Đường, để em làm cho.” Hạ Mẫn Chi ở cửa nói, bụng đã to người đã có chút bất tiện rồi, nhận lấy thìa trong tay chồng, Lão Dư nghiêng đầu sang một bên.
Bà biết chuyện này lâu lắm rồi, cái phố bán hoa quả chả ai không biết, chỉ là cái phố nghèo mà sống tình cảm, che đậy hộ Lão Dư, không ngờ rằng lâu vậy mà vẫn lộ ra, không ngờ Dư Tội lại để ý chuyện này như vậy, thế là cái nhà đang yên lành, thoáng cái muốn sụp đổ.
“ Mãn Đường, có lẽ không nghiêm trọng như anh nghĩ, bình tĩnh lại là qua thôi, dù gì anh cũng nuôi hai mấy năm, đâu phải nói bỏ là bỏ.”
“ Em không hiểu thằng nhãi đó, nó mà tàn nhẫn thì như sói vậy, hồi nhỏ bỏ nhà đi, làm bạn với chó hoang trong ống cống công trường chứ không thèm chơi với ai ...” Dư Mãn Đường mếu máo:
“ Trẻ không mẹ khổ lắm, anh lại chiếu cố không xuể .. Chuyện này có lẽ không nên dấu nó.” Hạ Mẫn Chi nhỏ nhẹ nói:
“ Nhưng anh nói thế nào, nó đã không có mẹ, anh bảo cha nó là tội phạm, nó là con hoang à?”
Cũng phải, cái chuyện tinh thân này nói sao cho rõ ràng.
“ .... Kỳ thực lúc đầu anh cũng không muốn nó, một mình nuôi thân chưa xong, chiếu cố không xuể ... Hồi nhỏ sức khỏe nó không tốt, sữa chẳng có mà ăn, mấy lần đem đi cho mà không ai nhận ... Bà mẹ vô lương tâm của nó ném nó lại mà đi, dù gì nó cũng là một mạng người, anh không thể bỏ mặc ... Anh kém cỏi, chỉ biết bán hoa quả, nhưng anh có bạc đãi nó đâu ... Hu hu thằng nhãi con, giống hệt cha nó, đều là thứ vô phương tâm ..” Dư Mãn Đường ngồi ở bậc cửa lảm nhảm, đáng tiếc ai hiểu nổi nỗi khổ của người cha hờ:
Đường Ân Hoàng Tử, Ma Cao.
Con đường chật hẹp tụ tập mười mấy hiểu vàng bạc, mỗi cửa hàng không gian chật hẹp, nhưng ở nơi này tất đất tất vàng, có cái hiệu vàng nhỏ cũng đủ so với bất kỳ cửa hiệu lớn nào trong nội địa.
Tống Tinh Nguyệt chậm rãi đứng dậy, tựa hồ không thích không khí ngột ngạt ở đây, mở cửa ra, gió mang theo mùi biển mặn ùa vào.
Một nam nhân trung niên ngồi day trán, dụi mắt, lần nữa nhìn đoạn phim khiến ông ta nói không nên lời.
Ông ta là Trịnh Kiện Minh.
“ Nó sống có tốt không?”
“ Câu này tôi không trả lời được, song tôi nghĩ không tệ, xử trưởng tổng đội hình sự tỉnh, hàm cảnh ti, với tuổi đó không thân không thể mà leo lên được không dễ dàng.” Tống Tinh Nguyệt không thể phủ nhận vàng để ở đâu cũng tỏa sáng:
Trịnh Y Kiện vuốt mai tóc ngắn, gầy gò, đen nhẻm nhưng ánh lên sắc khỏe mạnh, tuổi quá 50, đúng là phiên bản khác của Dư Tội, đột ngột nghe tin tức chấn động từ quê hương, lòng nổi lên vô số hồi ức.
Con trai, cốt nhục, vậy mà mình vứt bỏ ở quê mấy chục năm trời, được kẻ ngu xuẩn từng quen nuôi dưỡng, ông ta có thể hình dung phải gian nan thế nào mới có ngày hôm nay.
Tống Tinh Nguyệt ngồi xuống đối diện với Trịnh Kiện Minh, giữ nghi thái, đợi lời tiếp theo của ông ta.
Trịnh Kiện Minh không khách khí nói:” Bà chủ Tống tốn công như vậy vì muốn gì? Tiền à, mười Trịnh Kiện Minh cũng không so được với Tĩnh Hải.”
“ Câu này nói không đúng, đối với người dùng đầu óc và vất vả kiếm tiền, xưa nay tôi luôn tôn trọng, phải nói là mười người như tôi cũng không bằng anh.” Tống Tinh Nguyệt khiêm tốn nói:
“ Nhưng tôi không thấy có thể giúp gì được cô.”
“ Có, hơn nữa đơn giản lắm, nói không chừng vào lúc cần tôi sẽ mua một hiệu vàng của anh, có điều tôi không biết kinh doanh, khả năng lại sang tay cho anh.”
Trịnh Kiện Minh hiểu, loại giao dịch này chỉ có một khả năng, rửa tiền.